“Gửi Du Du cùng Vân Nguyệt,
Liên Hề ta phiêu bạt cõi trần, ít có tri kỷ, may mắn gặp được khanh, mới biết đến chén rượu ân tình, biết mình chẳng sống được bao lâu, chỉ có phó thác này trên giấy, mong khanh duyệt đến, chết cũng không hối.”
“Ta vào Đỗ phủ, lòng thường lo sợ, không thể công khai, chỉ biết kéo dài hơi tàn. Phụ tử Đỗ gia bất chính, ta sớm đã có lòng tra xét, tìm chứng cứ phạm tội, tiếc là cơ hội không thành. Lúc trước bọn họ say rượu, trong lời mê sảng tiết lộ mình nắm nhược điểm Tể phủ, ta liền tìm vật đó, tuy chẳng rõ là gì, nhưng trong lòng kinh hãi. Ngẫm đi nghĩ lại, chỉ có thể nhờ hai khanh, nếu hữu dụng, ta ở nơi cửu tuyền cũng mỉm cười. Nếu vô dụng, xin đốt đi, đừng để liên lụy. Lời chẳng tận ý, nguyện khanh trân trọng, kiếp sau kết duyên.”
Rốt cuộc là vật gì, mà khiến Lưu Liên Hề vừa thấy đã biết bản thân không thể sống lâu?
Khúc Du cau mày buông thư, lại phát hiện bên dưới còn mấy tờ giấy khác, chữ viết cũng là bút tích của Lưu Liên Hề, nhưng nét bút đứt đoạn, hẳn là nàng đọc ở đâu đó rồi theo ký ức mà viết lại:
“Gửi hiền chất Công Thâu Đoán, ta đã nhìn thấy, định ngày ở Biện Đô chờ gặp.”
“Ta biết bí mật cái chết của tiên sinh, việc sửa điện, đúng là một chỗ che giấu âm mưu…… Triệu Ân một thân tàn độc, sai thợ thủ công cứu ta, lưu lại tráp vào kinh, có thể tra…… Từng có qua lại, ta nguyện lấy cái chết tương trợ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT