“Lâm An có một tòa cổ trấn, thuở trước mỗi độ xuân về, ta đều cùng bằng hữu chèo thuyền thưởng ngoạn. Khi ấy hoa nở rộ đẹp vô ngần. Lần đầu ta lén bẻ một nhành hoa, bị quan lại tuần tra bắt được, phạt năm trăm đồng.”
Khúc Du lải nhải kể, những lời này nàng đã lâu chưa từng nhắc đến. Khi ấy cuộc sống tựa mộng xuân, nay cách biệt ngàn núi vạn sông, nàng rời nhà bôn ba, chung quy không thể trở về như xưa.
Thấy Chu Đàn trầm mặc không đáp, Khúc Du cũng ngưng lời, hồi lâu mới nhẹ giọng nói tiếp:
“Ta biết, ngươi muốn để thiên hạ đều oán hận mình, để mai sau khi ngươi làm việc gì, cũng chẳng cần lo người khác vì ngươi mà đau lòng.”
Chu Đàn nhắm mắt giả vờ ngủ, không nói lời nào.
“Thôi vậy,” Khúc Du thở dài, “hiện giờ cùng ngươi nói những điều này, ngươi cũng chẳng chịu nghe. Đợi đến một ngày nào đó, ngươi thật sự có thể thành thật với ta, lúc ấy ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật lớn.”
Gió thình lình lùa qua cửa sổ, phát ra tiếng động, Chu Đàn lập tức mở mắt, lo lắng nhìn về phía ngọn đèn leo lắt. Thấy lửa chưa tắt, hắn mới yên lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT