Hạ Tam chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ. Mẫu thân hắn bệnh lâu ngày, mỗi tháng chỉ riêng tiền thuốc đã tiêu tốn một lượng bạc, hàng tháng hắn tiêu chẳng đủ, đến nay chưa từng thấy qua số bạc lớn đến thế.
“Thưởng ngươi,” thanh âm Chu Đàn trầm thấp, không mang theo cảm xúc, “Việc làm rất tốt, đừng để kẻ nào biết.”
Quả nhiên là thù lao bịt miệng. Chu Đàn sai hắn làm việc, lại chưa hẳn là chuyện quang minh chính đại.
Hạ Tam lập tức giật mình, vội vàng cúi đầu nhận lệnh, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Vâng!”
***
Khúc Du tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là một nam tử vận thanh y, đầu đội bích ngọc quan.
Nàng cảm thấy đầu đau âm ỉ, phải mất một hồi mới hoàn hồn.
Nam tử trước mắt tuy không thể xưng là tuấn lãng, nhưng ngũ quan đoan chính thanh tú, thân mặc trường bào văn nhân. Hắn thấy nàng tỉnh lại, liền mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi?”
Chỉ là ý cười kia không chạm đến đáy mắt, khiến người nhìn vào chỉ thấy u ám.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play