“Ngươi vốn không nên chọn con đường này. Cơ hội từng có nhiều phen, cũng chẳng phải không còn lối thoát. Chỉ cần sự tình hôm nay chưa xảy ra, với trí tuệ của ngươi, tất không để lộ thân phận.”
Trong bóng tối sâu dày, đối phương lui một bước, tay nâng ngọn đèn, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ:
“Nếu ta không như thế, chẳng phải phụ vận mệnh của chính mình? Thôi vậy… Cỏ cây hữu tâm, cần gì mỹ nhân phải hái? Nay tất cả xem như đoạn tuyệt.”
Hắn xoay mình rời đi, mang theo tia sáng cuối cùng của gian tĩnh thất. Chu Đàn bất đắc dĩ đỡ lấy Khúc Du, cùng tiến sâu vào huyệt thất u ám.
Vừa bước vào, hai người liền thấy Bách Ảnh không biết vô tình khởi động cơ quan ở đâu, khiến cửa mộ thất nặng nề hạ xuống phía sau, chặt đứt toàn bộ lối thông ra bên ngoài.
Ánh lửa chập chờn, cho thấy nơi này tuy u tối nhưng không đến nỗi ngột ngạt, chưa lập tức thành tử địa. Trong không khí thoang thoảng một mùi hương kỳ dị, tựa hồ là hương liệu dùng để bảo tồn thi thể từ quan tài, bị gió thổi ra.
Bách Ảnh đặt đèn dưới chân, Khúc Du theo tầm mắt hắn nhìn tới, chỉ thấy một cỗ quan tài bằng vàng sáng loáng, chính là nơi an táng Đức Đế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play