Bách Ảnh từ trên người sờ soạng lấy ra gậy đánh lửa, vật ấy vốn đã mang theo từ trước, khi nãy hắn chỉ giả bộ tìm kiếm, nay không còn kiêng dè gì nữa.
Ngọn nến lại được thắp lên, ánh lửa yếu ớt bập bùng chiếu rọi căn phòng tồi tàn. Bách Ảnh ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ thô, cách xa nàng một khoảng, không hề bước lại gần.
“Năm đó A Cổ Lệ trộm đem ta rời khỏi phủ Thái tử, kỳ thực cũng không phải muốn lấy mạng ta.”
Hắn nhàn nhạt nói, ánh lửa hắt dưới mi mắt hắn đổ thành một mảng bóng tối. Khúc Du lặng lẽ nhìn người kia, rõ ràng là diện mạo y hệt như xưa, nhưng nét giảo hoạt linh động thuở nào đã không còn thấy, chỉ đọng lại một tầng lãnh đạm và hững hờ như băng tuyết ngàn năm.
Nàng ngẩn ngơ một lúc mới chợt nhận ra, "A Cổ Lệ" mà hắn gọi chính là nữ tử Tây Thiều năm đó được Đức Đế nhìn trúng tại phủ Thái tử.
“Có lẽ nàng chỉ nghĩ lưu lại ta, dưỡng thành một kẻ hận hoàng thất, hoặc một phế vật vô dụng, chờ ngày mọi chuyện chìm vào quá khứ, để Tống Sưởng khi nhìn lại mà đau lòng đứt ruột, chẳng phải càng hả hê.” Bách Ảnh nói chậm rãi, trong giọng mang theo một tia trào phúng. “Nàng không giết ta, chỉ là hận ta thôi. Từ thuở ta còn chưa biết chữ, nàng đã luôn đánh đập, mắng chửi, khi đó ta không hiểu vì sao. Mẫu thân của người khác đều từ ái, chỉ ta là không giống vậy. Dù là một hài tử chưa hiểu chuyện, ta cũng nhận ra, ánh mắt nàng nhìn ta khiến người sợ hãi.”
Tống Thế Diễm mới sinh không bao lâu thì Đức Đế đăng cơ, lập chính thất quá cố làm Hoàng hậu, từ đó về sau không phong thêm hậu nữa. Tống Thế Diễm là Thái tử danh chính ngôn thuận, từ nhỏ chịu muôn vàn sủng ái mà lớn lên, chưa từng phải chịu chút khổ sở nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play