“Nhưng tại sao phải là chàng?” Khúc Du tránh ánh mắt hắn, ngẩn ngơ hỏi, sau một thoáng lại như nhớ ra điều gì, vội vàng thốt lên: “Nếu như ta nói cho chàng biết, cuối cùng Đại Dận vẫn diệt vong bởi đảng tranh mà chàng một lòng muốn ngăn cản, cái gọi là hy sinh, nhiều nhất cũng chỉ đổi lấy trăm năm thái bình mà thôi. Nhân sinh khổ đoản, dẫu Bách Y Quan nói mạng chàng không còn bao lâu, cũng chưa chắc đã như thế."
Chu Đàn chống tay lên cột hành lang đứng dậy, không hề vì hai chữ “diệt vong” trong lời nàng mà kinh hãi, chỉ thản nhiên hỏi lại:
“Trăm năm, không lẽ đã là quá ngắn?”
Khúc Du nhất thời ngẩn người.
“Vương triều rồi cũng có lúc diệt vong. Trăm năm so với thiên thu vạn đại, chỉ là khoảnh khắc chớp mắt. Nhưng so với nàng, với ta, với người nơi này, lại đã là một đời quá đỗi dài lâu. Dài đến độ khiến trăm họ Biện Đô có thể an ổn sống qua một kiếp: không chiến hỏa, không phân tranh, không bất công, không bị lợi dụng thành công cụ tranh quyền đoạt lợi của kẻ quyền quý. Có thể yên vui mà sống, đến già được nằm xuống giường, tôn tử đầy nhà, chứ không phải chết đói, chết trận, hay chết vì lợi ích của kẻ khác.”
Hắn cụp mắt, không dám nhìn nàng:
“Điều chúng ta cầu mong, không phải là một đời như thế hay sao? Không thể thành toàn chính mình, cũng mong tận lực thành toàn kẻ khác. Một trăm năm an bình, đã là quá đủ. Ta đã tận lực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT