Chu Đàn người này, là kẻ danh tiếng hỗn tạp, một đại nịnh thần khiến kẻ người đời phỉ nhổ. Nhưng chính hắn, vào thời Minh Đế, thủ đoạn cường ngạnh, thi hành biến pháp làm thay đổi đại cục triều chính. Khúc Du đối với hắn vừa rét run vì sự tàn nhẫn nhưng cũng mang lòng kính nể xen lẫn tò mò.
Nàng vẫn nghi hoặc: người ấy cùng ẩn danh “Triều Văn Đạo” rốt cuộc có mối liên hệ dây mơ rễ má nào?
Khúc Du chăm chú khảo cứu Dận sử, mỏi mắt truy tìm, nhưng qua muôn trùng thư tịch vẫn chẳng thấy manh mối. Giữa biển cổ thư mênh mông, nàng trầm mê trong giấc ngủ nặng nề, chỉ còn nhớ trong mộng, từng nhận một chiếc áo choàng lạnh từ chính tay Chu Đàn trao tặng.
Chiếc áo đó, cùng đôi tay run rẩy thon dài của người trao, kết tụ thành một nỗi sầu bi khôn tả trong lòng nàng - kẻ được gọi là nịnh thần ấy, vì sao lại mang dáng vẻ thanh cao đến thế, tựa như dễ vỡ?
Khúc Du hoảng hốt nhớ đến trên miệng lu đồng kia, chính là hoa văn của thời Bắc Dận.
Cảnh trong mộng bỗng im bặt.
Hai ngục tốt vẫn chưa đi xa, xiềng xích trong tay còn vang dội trong không gian chật hẹp. Khúc Du vô thức nhúng tay vào nước mưa trong lu, liền bị một cảm giác như chết đuối đè ép, toàn thân không sao thở nổi.
Tầm mắt đột ngột bừng sáng - là một cảnh tượng khác.
Chu Đàn lúc này ngồi dưới hiên một hành lang dài, đối diện một gốc hoa hạnh nở rộ, trên cây buộc dải lụa đỏ phấp phới. Đang độ xuân, cảnh vật mông lung như mộng.
Hắn khoác thảm mỏng trên đầu gối, bộ dạng không khác là bao so với người từng trao áo khoác trong mộng. Duy chỉ có bên tóc mai điểm thêm một hai sợi trắng. Ngoài căn nhà lợp ngói đơn sơ, có người bung ô đi ngang, chẳng kiêng dè mà xì xào to nhỏ:
“Nghe đâu kẻ cư ngụ nơi này vốn là đại ác nhân, nay bệnh tình nguy kịch, ngay cả y quan cũng chẳng buồn tới cửa.”
“Làm điều ác quá nhiều, đương nhiên phải bị thiên lôi giáng phạt."
Nghe những lời ấy, trong lòng Khúc Du dấy lên một nỗi bất bình kỳ lạ.
Sử sách có thể ghi chép hắn cả đời đầy tội lỗi, lại chẳng ai nhớ đến một đêm đông thê lương, hắn từng vì một tiểu cung nữ quỳ rạp trong góc tường mà cởi áo choàng rồi phủ lên người nàng.
Chu Đàn dường như cũng nghe thấy những lời bàn tán, nhưng thần sắc không đổi, vẫn điềm đạm nhìn hoa hạnh trước mặt rồi khẽ cười. Hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, ho khan trầm thấp, thanh âm hòa lẫn tiếng mưa lộp bộp như khảm vào không gian.
Chiếc khăn trắng chẳng mấy chốc đã thấm đẫm máu đỏ.
Tay hắn cũng chậm rãi buông xuống.
Chiếc nhẫn bạch ngọc theo bậc đá trước thềm lăn tới trước chân nàng. Khúc Du lúc này mới nhận ra, nàng đang đứng dưới gốc câu hoa hạnh.
Thì ra hắn đang nhìn nàng?
Bạch y mỏng manh, gương mặt tái nhợt, Chu Đàn nhìn nàng bằng ánh mắt gần như lưu luyến. Máu tươi vương cằm, như biết rõ mình đã chẳng còn phong thái năm nào, hắn cố lau đi máu, nhưng máu càng lau càng nhiều, đến cả vạt áo cũng nhuốm đỏ.
Khúc Du chậm rãi bước tới.
Nghe thấy hắn thấp giọng nói:
“Nếu có kiếp sau...”
Câu chưa tròn, hoa hạnh bỗng rơi ào ào như mưa.
Cái chết tới trong lặng thinh.
Nàng lại vì một cổ nhân ngàn năm trước mà sinh lòng bất bình, sinh thương cảm, sinh tiếc nuối...
Giấc mộng sâu dài kết thúc, Khúc Du mồ hôi đầy trán tỉnh lại.
Trước mắt là khung cửa sổ gỗ khắc hoa, ánh nắng mờ mịt xuyên qua rèm. Nàng mất một hồi lâu mới nhận ra - lần này, nàng đã không còn nằm mộng nữa.