Ngày hôm sau, Tống Thế Diễm giữa lúc sự vụ bề bộn, liền hạ chỉ điều quân Tây Thiều ra khỏi Biện Đô.
Khúc Du đích thân xin mang theo một đội thị vệ tâm phúc, tiễn nhóm người kia rời thành. Kế tiếp nàng lưu lại trong thành tuần tra hai vòng, trợ giúp bá tánh bị ức hiếp tu sửa lại nhà cửa, sau đó hồi cung khi trời đã xế bóng.
Lúc đi ngang qua Chu phủ, trong lòng nàng bỗng dâng trào cảm xúc, bèn sai người chờ ở đầu hẻm, một mình bước vào thăm chốn cũ.
Giữa ngày hạ oi nồng, mấy cây hạnh dù không người chăm sóc vẫn xanh um tươi tốt. Tay nàng nhẹ lướt qua chỗ nứt nẻ trên vỏ cây, chợt thấy khoan khoái - một loại cảm giác trước giờ chưa từng có.
Bởi lẽ nàng biết, tuy hôm nay đám người Tây Thiều hung hăng, nhưng cuối cùng vẫn chịu nghe lệnh rời thành. Trong suy nghĩ của bọn họ, việc truy sát một lũ văn thần chạy trốn chẳng qua là việc nhấc tay, dọc đường còn có thể chiếm thành trì, nơi đó trời cao đất xa, so với bị trói buộc trong Biện Đô lại càng thong dong tự tại.
Ai mà ngờ Yến Phúc đã sớm suất binh từ Tây cảnh áp tới.
Thảm cảnh ở Biện Đô không tái hiện. Nàng trải qua bao gian nguy, nằm vùng bên cạnh Tống Thế Diễm, cuối cùng đã thay đổi vận mệnh lịch sử. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được rõ ràng: chính mình có thể xoay chuyển thời cuộc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play