Huống hồ, việc trước mắt là cần tìm gấp một cái cớ, trước tiên bảo toàn tánh mạng cho những người trong điện Huyền Đức.
Tống Thế Diễm lộ vẻ do dự. Hắn dời ghế ngồi ngay tại tiền điện, vốn là đang đợi đám người trong nội điện khuất phục. Hắn đã từng hứa hẹn, ai chịu đứng ra tố cáo và viết chiếu thư kế vị, sẽ được làm tâm phúc của hắn. Nếu không có ai chịu viết, đợi qua một nén nhang, hắn sẽ đích thân tiến vào tra hỏi từng người, kẻ nào không thần phục, thà một kiếm giết sạch còn hơn.
Hắn vốn nghĩ: nếu Đức Đế lưu lại mật chiếu, hẳn là để trong cung. Nhưng nếu quả như lời Khúc Du nói, Chu Đàn đã mang chiếu đi từ mấy ngày trước, thì cũng không phải không có khả năng, thậm chí lại càng hợp lẽ. Đức Đế ắt dự liệu được có ngày hắn sẽ ép vua thoái vị, nên đã có sắp đặt từ sớm, đem di chiếu trao đi, tránh bị tai mắt dòm ngó.
Cho nên hôm nay Chu Đàn mới không tiến cung!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Thế Diễm bốc lên một cơn giận khó kìm, suýt nữa đem Quốc Tỉ trong tay ném thẳng xuống đất. Khúc Du bị hắn làm cho giật mình, vội gọi: “Điện hạ!”
Tống Thế Diễm lúc này mới sực tỉnh, hừ lạnh một tiếng:
“Bọn lão thần kia thật cố chấp cứng đầu, sao có thể chịu vì ta mà làm chứng? Chi bằng giết sạch cho rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT