“Không biết khi nào chúng ta mới có thể cùng nhau đến Lâm An,” Nàng ngồi phía trước Chu Đàn trên lưng ngựa, khẽ trầm ngâm. “Lâm An là cố hương của ta, cũng là cố hương của chàng… À không, chàng chỉ là lớn lên ở đó mà thôi. Nếu luận thật kỹ, thì nơi này - Tây Cảnh, mới là quê nhà chân chính của chàng, phải không? Vậy thì… chúng ta hãy đến nơi này trước, sau đó lại hồi cố hương của ta cũng không muộn…”
Chu Đàn khẽ “ừ" một tiếng. Cát bụi bị gió cuốn lên tấp vào mặt, hắn giơ tay che chắn cho nàng.
Khúc Du vẫn tiếp lời: “Trên đường đi, không biết chúng ta có thể gặp được bãi cát Minh Sa Loan hay con suối Nguyệt Lĩnh Tuyền không? Từ trước đến nay, ta rất muốn đến đó một lần…”
Nàng nói mỗi lúc một nhiều, trong lòng dần dâng lên một tầng trống trải khó tả.
Thuở còn ở Biện Đô, sự vụ nối tiếp nhau ép nàng đến không còn kẽ hở để nghĩ đến mình. Nhưng nay, trên dặm đường hoang vu không người, cát trải mênh mang, Khúc Du bỗng chợt nhớ đến một chuyện.
Sau khi Chu Đàn làm Tể Phụ, rất ít khi đề bút thi văn. Trong Xuân Đàn Tập, bài thứ ba từ dưới lên, là một bài thơ mang nỗi buồn bã nhớ nhung về người thê tử đã khuất, dường như sáng tác vào năm thứ hai khi hắn từ Nhược Châu trở lại Biện Đô.
Đáng tiếc, nàng vốn không phải học giả chuyên nghiên cứu Chu Đàn, không thể nhớ hết các thời điểm quan trọng trong đời hắn, chỉ có thể dựa theo biến cố lịch sử, thơ tập của Chu Đàn và phản ứng của người đời mà đoán định đại khái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play