Lời lẽ của Chu Đàn quả quyết, quả thực đúng là thượng sách. Nếu đã muốn đấu, cớ sao không một lần nữa dìu dắt người ra tranh đấu?
Tống Sưởng vuốt ve huyền thiết trong tay, trong lòng đã tỏ tường. Hắn biết Chu Đàn không lừa gạt mình, y dám can đảm hành sự. Huyền thiết vốn là vật cơ mật nhất của Tiêu gia, trừ người của Tiêu gia, không ai biết đến nó. Huống hồ... Chu Đàn còn có một đôi mắt giống Tiêu Cương như đúc.
Tiêu Cương cùng hắn lớn lên, từ ngày thống lĩnh quân đại thắng nơi biên ải, giúp Tuyên Đế bình định loạn Kim Lăng, cho đến sau này theo hắn bức vua thoái vị, dốc hết sức phò tá hắn đăng cơ. Bao năm tâm huyết, chưa từng phụ nghĩa.
Lần cuối cùng hai người gặp mặt, là khi uống rượ say trong trướng. Khi ấy, lòng hắn sinh nghi, thử thăm dò đối phương có chịu giao ra hổ phù. Tiêu Cương tay cầm trường thương, quỳ trên đất, chỉ nói: “Thần muốn vì bệ hạ thủ biên cương một vạn năm.”
Một vạn năm? Một vạn năm thực sự quá dài. Hắn bị quyền thế lay động, tâm trí đảo điên bởi gió mây chính trị. Quyền lực vốn lạnh lùng mê hoặc, một khi nắm lấy, sa vào thì khó tránh khỏi những lựa chọn chính mình cũng không hiểu nổi.
Chu Đàn quỳ trên mặt đất, một mực hô rằng Phó Khánh Niên có thù giết phụ thân. Nhưng Chu Đàn chỉ hận mỗi Phó Khánh Niên thôi sao? Chuyện năm xưa, Tống Sưởng cũng có phần? Chính hắn cũng không rõ, liệu Chu Đàn có oán giận hắn hay không?
Tống Sưởng đỏ bừng hai mắt, trong thoáng chốc sinh sát tâm. Nhưng chỉ một lát sau lại buông xuôi suy sụp. Nếu Chu Đàn không bị Phó Khánh Niên bức đến tuyệt lộ, e rằng cũng giống như trong Chiếu Ngục, không nghĩ đến việc vạch trần chuyện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT