Phượng Cẩn Hiên thấy Phượng Bất Ngôn chịu mở miệng thương lượng, nét âm trầm trên mặt lập tức tan biến, lại hiện ra vẻ tươi cười rạng rỡ. 
“Hà tất phải nghiêm trọng như vậy?” – Hắn phe phẩy chiếc quạt, giọng điệu như đùa như thật: “Rất đơn giản, ngươi nhảy xuống vực Cô Vụ, ta liền cam đoan sẽ đưa hai người bọn họ bình an vô sự trở về phủ Nhiếp Chính vương.” 
Lâm Noãn Noãn nghe vậy, lập tức giận tím mặt, bước lên một bước, không nhịn được mà phì một tiếng: 
“Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à!” 
Phượng Cẩn Hiên hết lần này đến lần khác bị cô châm chọc không nể mặt, sắc mặt cũng theo đó mà lạnh lẽo hẳn đi, gằn giọng nói: 
“Con nha đầu thối, tốt nhất ngậm miệng lại cho bản vương! Nếu không, lát nữa bản vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” 
“Ồ.” – Lâm Noãn Noãn nghiêng đầu liếc hắn, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang nhìn một tên hề. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play