Chương 44: Đúng, các người cứ đánh đi, đừng lo cho tôi.
“Sẽ ch·ết.” – Lục Thanh Viễn thản nhiên buông ra hai chữ.
Hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, như thể “chết” với anh ta chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường.
Thẩm Giác nghe xong, ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng vẫn dấy lên đôi chút gợn sóng. Là người chơi, cô đã chứng kiến quá nhiều tình huống thế này – gần như mỗi ngày đều có người chết, cái chết vốn dĩ đã trở thành chuyện quen thuộc.
Có khi giây trước còn sống sờ sờ, giây sau đã nằm xuống.
Không ai có thể đảm bảo bản thân sẽ luôn sống sót.
Cô không quan tâm người khác sống hay chết, cô chỉ để ý mình có sống nổi hay không. Ý nghĩ ấy có chút ích kỷ, nhưng nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, thì cô thực sự sợ chết.
Nên khi nghe Lục Thanh Viễn nhắc đến “nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng”, cô không khỏi nảy sinh một chút tò mò.
“Là kiểu nguy hiểm thế nào? Đến mức chắc chắn phải chết à?”
“Trước đây từng có một đội nhỏ vào đây,” – Lục Thanh Viễn đáp – “bọn họ từng dò xét khu vực này. Đáng tiếc là, có mạng lấy đồ, lại không có mạng hưởng dụng.”
“Bọn họ chết cụ thể ra sao?”
“Ở lại đây quá lâu, gặp phải biến cố, chật vật phá vây, chạy ra được đến bên ngoài thì bị lộ hành tung, sau đó đụng độ một con cự thú, kết cục là bị ăn thịt.”
Nói đến đây, Lục Thanh Viễn im lặng, Thẩm Giác cũng không hỏi thêm.
Lời kể nghe thì chẳng có gì bất thường, nhưng điều khiến cô thấy kỳ quặc là – làm sao anh ta biết rõ thế?
Trừ phi... người này đang nói dối, hoặc chính là kẻ sống sót duy nhất của đội đó.
Trong lòng cô thầm nâng mức độ nguy hiểm của Lục Thanh Viễn lên thêm một bậc.
Cứ như đoán được suy nghĩ của cô, Lục Thanh Viễn cười nhẹ: “Cô đừng nghĩ lung tung. Tôi không phải người trong đội đó. Chỉ là lúc đi ngang qua, tình cờ thấy bọn họ vào. Chưa đến nửa giờ sau đã thấy họ hốt hoảng chạy ra, cuối cùng bị cự thú vồ mất. Chuyện chẳng liên quan gì đến tôi. Còn Kim Tinh Thạch ấy à, cũng là do bọn họ rơi lại thôi.”
Thẩm Giác: emmmm...
Anh nói hết rồi, cô còn biết phản bác gì nữa?
Cô không lên tiếng, giữ im lặng đi phía trước.
Lúc này điều cô cần suy nghĩ là: làm sao để hợp lý từ chối lời mời kết bạn của Lục Thanh Viễn.
Nếu để anh ta gửi lời mời, chẳng phải sẽ biết ngay cô đang nói dối ư? Vừa đi, Thẩm Giác vừa căng óc nghĩ cách đối phó.
Còn chưa nghĩ xong, đã thấy cửa động hiện ra phía trước – sắp đến rồi.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý: chỉ cần Lục Thanh Viễn phát hiện cô nói dối, cô sẽ lập tức bóp nát Đăng Đảo Lệnh. Dù sao cô không muốn giết người.
Thật ra, cô cũng chẳng nói dối gì lớn. Ít nhất thì cô đúng là họ Thẩm.
Hơn nữa, cái tên “Thẩm Từ” vốn cũng nổi danh trong giới game trước kia, là một đại thần vừa giỏi kỹ thuật vừa thạo chế tác, xem như một nửa là cô vậy.
Ngay khi họ vừa ra khỏi cửa động, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười “khặc khặc khặc”.
Thẩm Giác: emmmm...
Anh trai à, thời đại nào rồi mà còn dùng kiểu cười này? Vừa nghe đã biết là vai ác lên sân khấu, cố thể hiện cho sang chảnh sao?
Tiếng cười vừa lớn vừa khoa trương, nghe kỹ lại còn có chút quen tai.
Thẩm Giác quay đầu – hảo hảo, đúng là người quen.
Người tới chính là tên đầu sỏ của tổ hợp Song Lang – Phương Dũng. Tiếng cười lúc nãy chính là của hắn, bởi chỉ có hắn mới cười vang như vậy được.
Lúc này lại gặp nhau ngay tại cửa động – đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nói đúng hơn, hai tên kia đã mai phục ở đây từ lâu rồi.
Trước đó, sau khi bị lạc khỏi Lục Thanh Viễn, họ bị đàn dơi truy đuổi khắp nơi, chạy trối chết, vô cùng chật vật.
Tưởng Long cũng đã bị lạc khỏi họ, cho đến giờ mới nhận ra – họ bị Lục Thanh Viễn chơi một vố. Nếu không nhờ may mắn, đánh bậy đánh bạ mà tìm được một hang động tương đối an toàn, thì có khi đã bị lũ dơi gặm sạch từ lâu.
Ban đầu chỉ là thấy gã tiểu bạch kiểm kia không vừa mắt, bây giờ thì càng không cần lý do – cứ xuống tay là được.
Song Lang tổ hợp có thể nổi danh ở khu 66, tự nhiên không phải hạng xoàng. Mục tiêu đầu tiên của họ là Lục Thanh Viễn, mà anh ta cũng không dám khinh suất.
Đánh nhau trong hang rất bất lợi, Lục Thanh Viễn liền lao ra vùng đất trống phía ngoài. Song Lang tổ hợp bám sát không buông.
Vừa ra đến nơi, hai bên liền xông vào đánh túi bụi, hoàn toàn không để ý tới Thẩm Giác.
Thẩm Giác: “Đúng rồi, các người cứ đánh nhau đi, đừng lo cho tôi.”
Đây chẳng phải là cơ hội trời cho để chuồn êm hay sao? Không chạy lúc này thì còn chờ lúc nào?