Chương 43 Đào Quặng
Trách không được hắn một chút cũng không nóng nảy, hóa ra là đã sớm chuẩn bị rồi.
Thẩm Giác nhận lấy mặt nạ bảo hộ, đeo lên đầu mình.
Hai bên lao về phía trước, số lượng dơi càng lúc càng nhiều, Thẩm Giác đuổi kịp Lục Thanh Viễn, nhanh chân bước theo, nhìn hắn quen thuộc đường đi lối lại dẫn đường.
Muốn nói không dẫm phải bẫy, cô không tin.
Hai người đều mang mặt nạ bảo hộ, quần áo phòng hộ kín mít, đi qua những chỗ này không lo bị dơi cắn.
Nhưng ba người đều không đoán trước được loại tình huống đột phát này, trong lúc nhất thời bị đánh úp, bị dơi đuổi theo cắn.
Không biết loại dơi này có độc hay không.
Nếu không độc thì tốt, nếu có độc, phiền phức sẽ rất lớn.
Làm người ta ngứa răng chính là, Lục Thanh Viễn còn dẫn theo cô nàng xinh đẹp chạy thoát.
Họ chạy được một nửa đường thì cùng nhau vứt bỏ mặt nạ, ai mà ngờ được, tiến vào chỉ có một con đường quặng mỏ, bên trong lại khác hẳn bên ngoài.
Giờ phía sau còn có dơi đuổi theo, phía trước đường thì bốn phía thông thoáng, không còn thời gian do dự, chạy trốn quan trọng nhất, nếu có thể sống sót, rồi tính sổ với Lục Thanh Viễn.
Bên kia, vừa thành công lừa được dơi bỏ cuộc, lại đi đúng con đường chính, hai người đang nghỉ ngơi.
Lục Thanh Viễn nói: “Tiếp theo đi lấy Kim Tinh Thạch, thời gian không còn nhiều, chỉ có nửa tiếng, hết nửa tiếng phải rút lui. Lấy được bao nhiêu thì tùy khả năng của cô.”
Thẩm Giác: “Cảm ơn nhắc nhở.”
Lục Thanh Viễn cười: “Không khách khí, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa, thêm bạn tốt.”
Thẩm Giác: Ừm... thêm bạn tốt... chẳng phải sợ lộ ra cô nói dối sự thật sao.
Không được, kiên quyết không thêm bạn, phải nghĩ ra lý do khác.
Thẩm Giác: “Anh cũng nói, giờ thời gian gấp gáp, vẫn là đào quặng quan trọng, thêm bạn tốt thì ra ngoài thêm cũng không muộn.”
Ra ngoài rồi thêm bạn, chắc là sẽ không thêm được ngươi.
Lục Thanh Viễn thầm nghĩ vậy.
Nếu cô định kéo thêm người, kéo thì kéo, dù sao đợi đến lúc hợp tác cả đội thì chỉ một mình thực sự rất khó, lúc đó hợp tác cơ hội sẽ nhiều hơn.
“Được rồi, vậy đi thôi, đi một đoạn đường phía trước chính là khu vực Kim Tinh Thạch.”
Thẩm Giác không đáp, nhưng hành động đã biểu đạt rõ ý.
“Đi đi, anh còn đứng đó làm gì?”
“Tới!”
Thẩm Giác thấy Lục Thanh Viễn theo kịp thì cũng dần thả chậm tốc độ.
Cô không phải tốt bụng, mà là để Lục Thanh Viễn đi trước, làm tiên phong dò đường.
Phía trước có nguy hiểm hay không, chỉ hắn biết.
Cô không thể vì tài nguyên quý hiếm mà mất cảnh giác.
Cẩn thận một chút, sẽ không phạm sai lầm.
Lần này có Lục Thanh Viễn xung phong, may mà không xảy ra chuyện gì.
Họ bình an vô sự bước vào khu vực Kim Tinh Thạch trước mắt.
Thẩm Giác lấy chiếc xẻng khoa tay múa chân đào vài phát.
Rồi lặng lẽ quan sát động tác tiếp theo của Lục Thanh Viễn.
Một bên quan sát, một bên đào quặng.
Bất giác, cô cũng học được một số thủ thuật khai thác nhỏ.
Chẳng nói đâu xa, Lục Thanh Viễn có chút tài năng thật, tốc độ đào kim tinh quặng rất nhanh, cô đào một khối, hắn đào được hai, ba khối thậm chí còn nhiều hơn.
May mà sau đó cô cũng học được thủ thuật này, tuy không nhanh bằng hắn, nhưng so với trước đây thì tốc độ tăng rất nhiều, tiết kiệm được nhiều thời gian, nâng cao hiệu suất.
Thẩm Giác và Lục Thanh Viễn trong nửa tiếng đào được không ít kim tinh quặng.
Đến lúc chuẩn bị rút lui.
Lục Thanh Viễn nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng đã hết, chúng ta phải đi thôi, nếu không ở lại sẽ có phiền phức.”
Thẩm Giác đặt khối Kim Tinh Thạch cuối cùng vào ba lô.
Nghe thế, cô bỗng nhiên cảm thấy tò mò hiếm có.
“Nếu đã đến giờ mà không đi, sẽ có chuyện gì phiền phức?”