Thích Tích đang tắm.
Lục Bắc Nghiêu nằm trên giường mình, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Hình ảnh vòng eo thon gọn của Thích Tích được dây đai tạp dề tôn lên khi nấu ăn, làn da trắng mịn ẩn sau cổ áo khi Thích Tích cúi người, và cặp mông vừa cong vừa tròn của cậu.
Hình như anh đã từng chạm vào, từng hôn lên, từng ôm ấp, thậm chí từng đi vào.
Tiếng nước bỗng trở nên ám muội, cơ thể Lục Bắc Nghiêu có chút nóng lên, anh không thể kìm nén mà nghĩ đến nhiều hơn nữa.
Không, không thể nào, tuyệt đối không thể. Dù tai nạn xe hơi đã làm tổn thương đến trí nhớ của anh, Lục Bắc Nghiêu vẫn rõ ràng biết mình là người đàn ông không thể ngoại tình. Anh không thể đã chạm vào Thích Tích, anh yêu sâu đậm người mà đang ở xứ sở xa xôi kia.
Anh cầm cuốn sách trên đầu giường, ép bản thân tập trung.
Chưa đầy vài phút, Thích Tích tắm xong, mở cửa phòng tắm. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu lại không mặc áo ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, ngang nhiên bước ra.
Lục Bắc Nghiêu không giữ nổi bình tĩnh, giả vờ điềm tĩnh nhắc nhở: “Này, cậu biết rõ cả hai chúng ta đều có xu hướng giống nhau, cậu không thể để ý đến hình tượng một chút à?”
Tay Thích Tích đang lau tóc khựng lại, cậu mỉm cười nhìn người trên giường, bất ngờ bước tới bên giường, giật cuốn sách khỏi tay Lục Bắc Nghiêu. Một chân cậu quỳ lên mép giường, nghiêng người về phía Lục Bắc Nghiêu, “Hình tượng của tôi có vấn đề gì cơ? Chẳng lẽ anh có hứng thú với tôi à?”
Nói rồi, ánh mắt cậu còn cố tình lướt xuống phía dưới của Lục Bắc Nghiêu.
Hơi nóng trên người Thích Tích hòa lẫn với hương thơm của sữa tắm, ùa vào mũi Lục Bắc Nghiêu. Anh không tự chủ được mà từ chiếc cổ thon dài của Thích Tích, lướt xuống xương quai xanh, tiếp tục xuống là hai điểm hồng nhỏ, và tiếp nữa… Ơ? Trên eo Thích Tích lại có một vết sẹo mờ nhạt.
Thích Tích bị thương từ lúc nào vậy?
Điều này khiến suy nghĩ của Lục Bắc Nghiêu lập tức tỉnh táo lại. Anh hắng giọng, dịch người sang bên cạnh, “Tôi là người đã có bạn trai, xin cậu tự trọng.”
Thích Tích bật cười, nhún vai rồi rời khỏi giường, “Tối nay tôi vẫn phải ngủ ở phòng cho khách à?”
“Còn không thì sao?” Lục Bắc Nghiêu hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này. Không ngủ phòng cho khách, chẳng lẽ ngủ ở phòng chính? Ngủ chung giường với anh?
Nói ra thì, ngày anh vừa xuất viện, Thích Tích đã nằm trên giường của anh. Khi Lục Bắc Nghiêu từ phòng tắm bước ra, Thích Tích đã ôm chăn ngủ say sưa. Phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy cảnh này quen thuộc, phản ứng thứ hai là kinh hoàng.
Người đàn ông này sao lại ngủ trên giường của mình? Không phải chỉ là bạn cùng nhà sao? Chẳng lẽ còn kiêm cả ngủ chung giường?
Anh bước tới lay Thích Tích dậy. Thích Tích lim dim mở mắt, thấy là Lục Bắc Nghiêu, tự nhiên kéo tay anh vào lòng, lẩm bẩm vài câu không rõ rồi lại nhắm mắt.
Lục Bắc Nghiêu đứng bên giường hóa đá, ngơ ngác nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thích Tích, cố gắng tìm kiếm mối quan hệ thực sự giữa họ từ khuôn mặt yên bình ấy. Nhưng không được, đầu óc anh rối như tơ vò, chỉ có thể cảm nhận được cánh tay phải đang được ôm trong lòng, chạm vào sự mềm mại khiến trái tim rung động.
Trong cảm giác tội lỗi cực độ vì sự phản bội, anh thầm niệm tên Thích Khả tới hai mươi lần, cuối cùng vẫn kiên định với bản thân. Anh rút tay ra, lần nữa lay Thích Tích dậy, nghiêm túc nói với cậu rằng họ chỉ là bạn cùng nhà, không nên ngủ chung giường.
Thích Tích dụi mắt ngồi dậy, vô tội nhìn Lục Bắc Nghiêu, hỏi: “Anh không cho tôi ngủ ở đây sao?”
Lục Bắc Nghiêu hơi mềm lòng, nói: “Chỉ là không nên thôi.”
Thích Tích dường như không nghe thấy, lại xác nhận lần nữa, “Anh không cho tôi ngủ ở đây? Chẳng lẽ anh muốn tôi ngủ ở phòng cho khách?”
Lần này, Lục Bắc Nghiêu thấy khóe mắt Thích Tích đỏ lên, trong đôi mắt dường như lấp lánh ánh nước.
Lục Bắc Nghiêu luống cuống, vô thức muốn ôm lấy cậu.
Nhưng Thích Tích đã rời giường, quay người lấy gối của mình, rồi chỉ vào Lục Bắc Nghiêu nói: “Đi dọn giường cho tôi.”
Thế là Lục Bắc Nghiêu chạy tới phòng cho khách, lấy một bộ ga giường sạch, ôm thêm một cái chăn khác đặt lên giường.
Thực ra làm xong anh mới nhớ ra, đây là nhà của mình, Thích Tích chỉ là người thuê, sao mình lại vui vẻ đi dọn giường cho cậu ta?
Nhưng anh không nghĩ ra được lý do. Thích Tích tựa vào khung cửa nhìn anh, anh không biết nói gì để xoa dịu bầu không khí. Khi dọn xong, Thích Tích im lặng trèo lên giường nằm xuống. Lục Bắc Nghiêu nhìn mà đột nhiên cảm thấy lòng mình khó chịu.
Như bây giờ, nhìn Thích Tích đứng bên giường với vẻ mặt tổn thương, Lục Bắc Nghiêu không hiểu tại sao lòng mình lại khó chịu.
“Lục Bắc Nghiêu, anh…” Nếu một ngày anh nhớ ra, anh có quỳ cả tháng trên ván giặt đồ cũng không thể làm em nguôi giận, Thích Tích thầm mắng trong lòng.
Cậu đã cố tình quyến rũ, vậy mà tên này vẫn một mực chính trực, chẳng hiểu kiểu gì.
Lòng Thích Tích chua xót, đối diện với Lục Bắc Nghiêu mà không biết nên bày tỏ như nào. Nói là giận, thực ra là nỗi xót xa.
Lục Bắc Nghiêu không nói gì, Thích Tích đành quay người đi về phòng cho khách. Dư quang thoáng thấy phía dưới của Lục Bắc Nghiêu, ngay cả chiếc quần ngủ rộng rãi cũng không che nổi phản ứng ở nơi đó.
Cậu biết Lục Bắc Nghiêu chắc chắn sẽ có phản ứng. Chỉ quấn khăn tắm đứng trước mặt Lục Bắc Nghiêu, đối với anh mà nói thì đây chẳng khác gì ăn Tết, không có phản ứng mới lạ.
Thích Tích lưu luyến nhìn thêm một lần, cậu rất nhớ cảm giác khi hai người tiếp xúc thân mật: “Tiểu Nghiêu…”.