Khi Lục Bắc Nghiêu về đến nhà, Thích Tích đã nấu xong bữa tối, đang dựa vào sofa chơi điện thoại.

Món trứng hấp thịt nghêu, cải bắp xào cùng canh gà hầm khoai mỡ.

Dường như Thích Tích hiểu dạ dày của Lục Bắc Nghiêu hơn chính anh, mỗi lần nấu ăn dù có biến tấu thế nào cũng đều hợp khẩu vị của anh. Lục Bắc Nghiêu ép mình rời ánh mắt khỏi mâm cơm, anh hắng giọng hỏi Thích Tích: “Cậu tính khi nào chuyển đi?”

"Không vội." Thích Tích không ngẩng đầu, trả lời.

Lục Bắc Nghiêu cởi áo khoác, bất đắc dĩ ngồi xuống bên còn lại sofa, “Tiểu Khả sắp về rồi, nếu em ấy thấy cậy và tôi sống chung, cậu định giải thích thế nào?”

"Ăn cơm trước đi!" Thích Tích bỏ điện thoại xuống, phớt lờ hoàn toàn câu hỏi của Lục Bắc Nghiêu, bước đến bàn ăn.

Lục Bắc Nghiêu bước nhanh đuổi theo, kéo tay Thích Tích, "Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tại sao cứ phải sống bám víu ở đây? Tôi và cậu có thân thiết đến mức này không?" Dừng lại một chút, anh lại nói, “Vậy đi, hai ngày tới tôi sẽ tìm nhà giúp cậu, cuối tuần này cậu chuyển đi nhé.”

Thích Tích giật tay khỏi Lục Bắc Nghiêu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Thích Tích có ngoại hình hơi giống con gái, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn khiến người ta phải trầm trồ, mắt hơi tròn, đuôi mắt cụp xuống, cằm nhọn, da trắng, trông rất yếu ớt, khiến người khác muốn bảo vệ.

Lục Bắc Nghiêu không dám đối mặt với cậu, anh phát hiện chỉ cần Thích Tích cụp mắt, anh lập tức muốn ôm cậu vào lòng dỗ dành. Anh cảm thấy xấu hổ vì sự yếu đuối của mình, nên đành dời ánh mắt đi chỗ khác.

Thích Tích cũng không nhìn lâu, cậu thở dài một hơi khẽ khàng, buồn bã nói: “Tại sao lại bắt tôi đi? Căn nhà này tôi cũng có góp tiền mà?”

“Ý cậu là, tôi và cậu cùng mua căn nhà này?”

“Ừ.”

Lục Bắc Nghiêu tròn mắt, “Không thể nào, rõ ràng là tôi—”

Anh vừa định nói ra, chợt nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Cậu không phải gay?”

Thích Tích bị sặc cơm, vội uống một ngụm canh, cố gắng nuốt trôi miếng cơm, mặt đỏ bừng nói: “Tôi là gay mà.”

"Tôi và cậu đều là gay, cùng mua một căn nhà, còn sống chung." Sống chung là điều hiển nhiên, căn nhà này tràn ngập dấu vết của hai người, từ tách trà đến giường ngủ, hầu như đều là đồ dùng cặp đôi.

"Không thể nào, rõ ràng tôi có bạn trai rồi." Lục Bắc Nghiêu vẫn chưa cởi áo vest, anh mặc bộ vest đen bảnh bao, nhưng biểu cảm trên mặt lại giống một đứa trẻ bối rối, trông rất buồn cười.

"Bạn trai tôi tên Thích Khả, em ấy đi nước ngoài lập nghiệp, tháng sau — à không, còn mười bảy ngày nữa là về." Lục Bắc Nghiêu tự nói một mình, “Chẳng lẽ tôi đã ngoại tình?”

Thích Tích vừa buồn cười vừa tức, đứng dậy giúp Lục Bắc Nghiêu cởi áo khoác đặt lên sofa, rồi kéo anh ngồi xuống ghế, múc canh gà, đưa đũa cho anh.

“Anh không ngoại tình, tôi cũng không phải kẻ thứ ba, đừng nghĩ linh tinh nữa, đồ ăn nguội hết rồi, ăn đi.”

Khi Lục Bắc Nghiêu tỉnh lại, anh đã ăn xong nửa bát cơm.

Thích Tích ngồi yên lặng đối diện anh, ăn rất ít và kén chọn. Lục Bắc Nghiêu không hiểu tại sao Thích Tích tự nấu ăn mà lại nấu những món mình không thích.

Có quá nhiều thứ anh không hiểu, ví dụ như cảm giác quen thuộc và thân thiết vô cớ với Thích Tích. Ví dụ như bạn trai anh tên Thích Khả, anh nhớ rõ mọi ký ức về người đó nhưng lại không thể nhớ nổi khuôn mặt. Ví dụ như hôm nay mới biết, anh và người trước mặt cùng mua một căn nhà, còn bày trí ấm cúng như tổ ấm.

Kể từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn, mọi thứ trong đầu anh như được phủ một lớp màng mỏng, không thể nhìn rõ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play