Sắc mặt của Hứa Diệu Dương lập tức thay đổi, hắn tức đến tím mặt, xấu hổ hóa giận quát lên:
“Cô nói bậy cái gì đấy? Bảo sao Hứa Nhất Minh không cần cô nữa! Cái miệng thúi hoắc như cô, nếu không vì… hừ, thiếu gia đây để mắt tới cô là phúc của cô đấy. Cô mà biết điều, ngoan ngoãn dỗ dành tôi vui vẻ, thứ Hứa Nhất Minh cho cô, tôi – Hứa Diệu Dương – cũng cho được!”
“Miệng thối như vậy, đi mà ăn cứt đi!”
Tô Nhiên chẳng buồn dây dưa với hắn, trực tiếp túm cổ áo hắn lên, ném thẳng vào thùng rác bên vệ đường.
“Biến đi, không tiễn!”
Cô ra tay vừa vặn, khiến hắn choáng váng chứ không bị thương. Hứa Diệu Dương chúi đầu vào thùng rác, ngoài việc đầu óc choáng váng, buồn nôn, thì không hề bị nội thương hay ngoại thương gì.
Vỗ vỗ tay, Tô Nhiên xách đồ rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT