“Thế này nhé, tôi biết tôi rất xuất sắc, khiến cô rời xa tôi đúng là không dễ, nhưng đời thực là như vậy. Nể tình chúng ta từng quen biết, nếu cô thấy một triệu là ít, tôi có thể cho cô hai triệu. Nhưng đó là giới hạn cao nhất rồi, tôi không thể đưa thêm nữa đâu, cô nghĩ kỹ đi, đừng có quá đáng.”
Tô Nhiên nghe mà trong lòng chỉ muốn tặc lưỡi. Hắn làm sao có thể dày mặt nói ra những lời như vậy chứ? Cứ như hoàng đế tuyển phi không bằng. Còn lâu mới đủ tư cách. Cái thứ quái gì vậy trời? Cái đầu đội lên cổ kia chắc là một cái hố phân di động quá.
Não trước trồng cỏ, tiểu não nuôi cá.
Bệnh, bệnh nặng luôn ấy, kiểu phải cắt bỏ hết từ dưới lông mày trở xuống mới được.
Nghĩ đến ký ức mà cô vừa nhìn thấy, Tô Mặc Mặc từng nói về hắn: “Hắn cười một cái, cả thế giới như ấm lên.”
Nghe xem, cứ như hắn có lò sưởi tích hợp vậy? Mùa đông tiết kiệm được khối tiền sưởi.
Loại đồ không có não như thế này, Tô Mặc Mặc chắc chắn là bị bệnh về mắt nên mới để ý đến hắn.
Hứa Nhất Minh thấy Tô Nhiên nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, lại không nói gì, còn tưởng cô bị mình mê hoặc, liền hất tóc, đổi sang tư thế mà hắn nghĩ là rất ngầu, rồi chu môi tỏ vẻ không vui nói:
“Tô Mặc Mặc, tôi biết cô từng yêu tôi đến c.h.ế.t đi được, chuyện quá khứ đã qua rồi, cô nên quên tôi đi. Cũng đừng vì tôi còn có chút tình cảm mà làm quá. Nếu chuyện giữa chúng ta để bố tôi biết được, không biết ông ấy sẽ nói gì khó nghe với cô. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn chấp nhận điều kiện tôi nói, đừng dây dưa nữa, như vậy sẽ tốt cho cả hai.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT