“Nhiêu Nhi có lẽ học quá chuyên chú nên nhất thời quên mất canh giờ. Gần đây nha đầu này chẳng rõ vì cớ gì lại đặc biệt hứng thú với việc cưỡi ngựa.”
Thái tử gật đầu, không chút hoài nghi: “Dẫu có chuyên chú cũng nên biết chừng mực. Nhiêu Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, sao chịu nổi xóc nảy trên lưng ngựa? Dẫu có thích, cũng nên biết tiết chế.”
“Điện hạ nói phải.”
Giờ phút này, nếu Khương Nhiêu có thể nghe được người khác đang bàn luận mình như vậy, ắt hẳn sẽ kêu oan một phen. Người chẳng hề biết tiết chế kia rốt cuộc là ai chứ?!
Đã qua nửa canh giờ, người nói muốn dạy nàng cưỡi ngựa kia, đến lưng ngựa còn chưa đụng qua.
Dù chưa từng nếm mùi xóc nảy, nhưng Khương Nhiêu đã mềm nhũn hai chân, đứng không vững. Môi bị Trần Liễm đoạt lấy, đến cả hơi thở cũng bị ép chặt, mỗi lần cần thở gấp đều phải hừ khẽ một tiếng, hắn mới chịu buông lỏng đôi phần.
Nàng thừa lúc được thở, đỏ mặt, môi sưng, trừng mắt nhìn hắn, “Chàng đúng là đồ lừa đảo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT