“Hôm nay nơi này người đông, ta gọi một tiếng điện hạ mới tỏ ra tôn kính.” Khương Nhiêu cố ý nhu hòa ngữ khí, vẻ mặt đáng thương, như mong sớm thoát thân cho yên chuyện, “Điện hạ đừng làm khó ta nữa, kẻo để An Dương thấy lại khiến người ta có cớ chê cười.”
Nàng hạ mình làm thế yếu, Thái tử quả nhiên lập tức bị dăm ba lời kia trấn an, vội vàng dịu giọng: “Nhiêu nhi nói đúng, là Thái tử ca ca hiểu lầm nàng rồi.”
Khương Nhiêu thấy Mục Lăng dễ dàng bị lừa gạt, trong lòng đang định thở phào thì vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh nhìn nóng rực của hắn.
Chỉ nghe hắn nói: “Nhiêu nhi muội muội, giờ phút này bốn bề không người, chẳng lẽ nàng không thể lỡ miệng gọi ta đôi ba tiếng ca ca sao?”
“……”
Nghe vậy, vẻ mặt Khương Nhiêu chợt đông cứng, nụ cười gượng gạo suýt nữa chẳng giữ nổi.
Mối hận sâu như biển, tựa như đã khắc vào tâm cốt, là nỗi đau khôn nguôi mà nàng không thể nào quên được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT