Năm ngoái trong cung yến, Khương Nhiêu đã mặc bộ y phục này. Đêm đó dung nhan nàng như ánh trăng sáng rọi nhân gian, khiến sao trời cũng phải ảm đạm thất sắc. Khi ấy Trần Liễm thấy nàng, tim đập thình thịch, đến nay vẫn khắc ghi sâu tận tâm khảm. Nay chỉ thoáng nhìn, đã tức khắc nhận ra, người trong bức hoạ chính là Khương Nhiêu.
Trần Liễm tự trấn định mấy phen, mới miễn cưỡng áp xuống lửa giận trong lòng. Lại cúi đầu nhìn kỹ, Trần Liễm nắm chặt tay, thấy bức họa phía sau càng thêm lộ liễu. Những bộ y phục diễm lệ kia, hắn biết rõ Khương Nhiêu chưa từng mặc qua, vậy mà trong tranh, nàng lại bị kẻ khác tùy tiện khoác cho y phục không phải của mình. Trần Liễm giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn xoay người trở về, rút kiếm kề thẳng vào yết hầu Lý Thành, lạnh giọng quát:
“Ngươi vừa nói, nơi này là Hoàng Kim phòng? Dưỡng hoàng yến? Còn có gì khác, mau nói rõ cho bản tướng!”
Lý Thành bị dọa đến vãi cả nước tiểu, kiếm đã kề sát cổ, nào dám che giấu nửa lời, lập tức khai ra tất thảy:
“Hạ quan nghe nói... thái tử điện hạ coi trọng một tiểu thiếp của phú thương, chỉ tiếc nàng đã là phụ nhân. Đoạt lấy người đã gả, tất sẽ tổn hại thể diện hoàng gia. Nhưng điện hạ lại nhất quyết không chịu từ bỏ, bèn lập ra nơi này, gọi là Hoàng Kim phòng, vốn định dùng để giấu nàng kia như ‘kim ốc tàng kiều’. Chỗ này xa kinh thành, không ai biết đến, tất nhiên cũng chẳng truyền tới tai bệ hạ…”
“Hay cho một cái kim ốc tàng kiều.” Trần Liễm sắc mặt thâm trầm, vũ vệ xung quanh đều âm thầm lo ngại, chỉ có Lý Thành ngu xuẩn không nhận ra nguy cơ trước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT