Từ khi nhận được thư của Trần Liễm, Khương Nhiêu ngày ngày lòng dạ rối bời, quả thực không sao trấn định được.
Trước kia nàng còn cố lấy chuyện vụn vặt ra làm, dùng sự vụ để che lấp tâm tư, nên không cảm thấy ngày tháng khó trôi qua. Nay lá thư kia đột nhiên truyền đến, khuấy động tâm trí nàng, khiến nỗi nhớ thương không yên, lại còn xen lẫn chút chờ mong khó lòng khắc chế.
Trong thư hắn đã ám chỉ không bao lâu nữa sẽ gặp lại, nhưng không nói rõ cụ thể ngày nào, khiến lòng nàng cứ lơ lửng, càng thêm nôn nao bất định.
Sáng sớm, Khương Nhiêu như thường lệ đến chỗ mẫu thân thỉnh an, sau đó trở về Quỳnh Cư Các, ngồi tựa bên cửa sổ, ăn không ngồi rồi mà thất thần. Nàng lười nhác giơ hai tay chống cằm, mắt dõi ra viện, nhìn cành hòe trơ trọi, sắc mặt mang theo suy tư, dáng vẻ ưu sầu mong ngóng.
Đúng lúc ấy, Khương Viện tiến vào, vừa trông thấy bộ dạng nàng thì nhịn không được cười cười bước tới, trêu chọc:
“Nhiêu nhi đang nghĩ gì mà thất thần thế? Đến độ ta gõ cửa cũng chẳng nghe?”
Khương Nhiêu vội vàng đứng dậy chỉnh lại y phục, rồi giả vờ tức giận, giọng cao thêm mấy phần, ngữ khí cũng ra vẻ nghiêm khắc:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play