“Nàng trốn cái gì? Chẳng phải đã thấy hết rồi sao.” Lời hắn thốt ra, khẩu khí vô cùng tự đắc.
Khương Nhiêu thở dài, bị hắn trêu chọc đến mức thẹn đỏ cả mặt, nhưng trong lòng lại không cam tâm cứ bị hắn dắt mũi xoay vòng mãi, nên lần này hiếm khi nàng sinh ra chút kiên cường.
Chỉ thấy nàng nâng mắt đẹp, trừng thẳng hắn một cái, sau đó khẽ mở môi đỏ, thấp giọng phản bác: “Trời tối thế này, cái gì cũng chẳng thấy rõ.”
Lời nàng nói đúng là sự thực. Lúc này Trần Liễm đứng dậy, ánh trăng mờ ảo vốn đã không đủ, lại bị thân ảnh hắn che lấp, ngoài một thoáng cảnh xuân lúc mới đứng dậy thì nay đã hoàn toàn hòa vào màn đêm mờ mịt.
Nghe xong lời nàng, Trần Liễm chỉ hơi nhíu mày, không cãi lại mà trực tiếp đứng lên, cúi xuống vớt nàng từ mặt đất, ngang nhiên treo người nàng lên thân mình.
Một tay hắn ôm chặt vòng eo nàng, tay kia với lấy chiếc áo choàng đen thuần dưới đất, sau đó dùng nội lực vung lên, phủ thẳng vào gốc cây thô nhám trước mặt. Hắn ôm nàng tiến thêm nửa bước, lưng nàng lập tức dán sát vào vỏ cây.
Trần Liễm đứng thẳng, hai người mặt đối mặt, ánh trăng lấp lánh xuyên qua tàng lá lay động, rốt cuộc khiến Khương Nhiêu thấy rõ gương mặt hắn. Ánh mắt hắn gắt gao khóa nàng, trong đó ẩn chứa vài phần bá đạo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play