Tuy Trần Liễm xuất thủ nặng tay, nhưng vẫn biết chừng mực, không đến nỗi thật sự lấy mạng người. Nếu quả thật xảy ra án mạng tại khách điếm của Dương Kính, về sau nơi này còn buôn bán thế nào được?
Vì thế hắn không hạ sát thủ, chỉ muốn dọa người đúng chỗ, khiến đối phương biết sợ.
Dương Kính thấy thế, thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi lại lo lắng nhìn về phía nam tử mặt mày dữ tợn đang hôn mê trên đất. Hắn cố nén kinh hoảng trong lòng, cung kính nói:
“Dương mỗ đa tạ huynh đài trượng nghĩa ra tay, phá tan quỷ kế của bọn chúng. Nếu không nhờ thế, e rằng hôm nay khách điếm Phúc Lộc đã bị bọn họ quấy phá tan tành.”
Trần Liễm chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi đảo mắt nhìn đám đồng bọn theo chân tên ác đồ kia. Bọn chúng vừa rồi tận mắt chứng kiến Trần Liễm xuất thủ tàn nhẫn, lúc này đều im bặt không dám hó hé, sợ tới mức co rúm vào chân tường, sắc mặt trắng bệch, cố gắng làm giảm sự hiện diện của bản thân, chỉ mong không bị chặt đứt xương tay như tên kia.
“Còn chưa đi?” Trần Liễm nheo mắt, lạnh giọng hỏi, ánh mắt sắc bén lướt qua từng kẻ đang run cầm cập. Hắn bỗng đạp mạnh một cước lên đất, khí thế hung hăng, trầm giọng nói thêm:
“Nhớ mang theo cả tên này, miễn cho lát nữa dọa đến khách nhân khác, làm ô uế mặt tiền của khách điếm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play