Trên giường, đệm chăn cũng đã đổi sang một bộ mới, bộ cũ không thể để người khác nhìn thấy nên Trần Liễm tự tay thu dọn, định mang đi hủy. Trong phòng, mọi vật đều đã được khôi phục nguyên trạng. Hắn mở cửa sổ, để gió mát thổi vào, thông khí một phen.
Khương Nhiêu thấy hắn không nói lời nào, cứ thế yên lặng làm hết mọi việc. Nàng tiến thêm vài bước, dừng lại bên giường. Lúc này hắn đang quỳ một gối trên mép giường, trong tay không biết từ khi nào đã cầm theo một lọ thuốc.
Vì tránh bị người khác phát hiện, trong phòng tất nhiên không dám thắp nến. Hắn tiến sát về phía nàng, ánh trăng bị hắn chắn sau lưng, khiến mặt hắn như ẩn như hiện, tựa hồ hư ảo mà câu dẫn hồn người.
“Chàng còn chưa đi?” Thanh âm nàng yếu ớt, nhẹ như gió thoảng, tựa một đóa hoa bị ánh nắng thiêu cháy mà héo rũ. Lúc này rõ ràng đã bị tàn phá đến cực điểm, dáng vẻ đáng thương vô cùng, lời nói còn mang theo giọng mũi, ẩn ẩn tủi thân.
Trần Liễm khẽ vuốt đầu nàng, rồi nghiêng người hôn nhẹ lên chóp mũi, sau lại nâng mặt nàng lên, trán tựa trán, trìu mến một hồi.
Hắn mở miệng dặn dò: “Ngoan, trước tiên uống dược viên đã.”
Lúc này Khương Nhiêu mới nhớ ra bản thân đã quên mất điều gì, sắc mặt lập tức đỏ ửng, trong lòng dâng lên nỗi hoảng sợ. Nàng cắn răng chịu đựng sự xấu hổ và hoảng loạn, buộc phải nhắc hắn, thời hạn dược đã quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT