Năm ấy, Bùi Hành Chi vẫn còn là một tiểu hài nhi. Vừa chứng kiến tình thế nguy nan đã lập tức khóc lớn, không hề nghĩ tới Tư Đồ tướng quân lại vì tiếng khóc ấy mà sinh lòng trắc ẩn, nảy ý tha mạng cho Bùi gia, lưu một đường sinh cơ. Đồng tiền năm đó chính là khi hắn còn ngây thơ vô tri, vì gan lớn mà dâng lên cho vị Diêm La tướng quân kia.
Giờ mơ hồ nhớ lại, hình như khi ấy lão tướng quân từng nói một câu:
“Tôn nhi ta so với ngươi còn nhỏ tuổi hơn.”
Hắn đã quên khi ấy mình hồi đáp ra sao, hoặc cũng có thể là sợ tới mức chẳng nói được lời nào. Sau đó lão tướng quân ung dung cưỡi ngựa, thong thả rời khỏi, thẳng hướng cửa thành. Khi ấy tuổi còn nhỏ, Bùi Hành Chi chưa thể hiểu, hoá ra đó là lấy nghĩa chịu chết.
Mười tám năm trôi qua, cảnh còn người mất, nhắc đến Khải Sát đã là chuyện xưa, ít người nhắc tới. Mảnh đất cát vàng ngày đó nay đã sáp nhập vào Chỉ Triều, Nam Cương, Đông Hoa, tất cả đều đã đổi chủ, không còn mang dáng dấp xưa kia.
Bùi Hành Chi vốn tưởng sau khi Tư Đồ gia diệt vong, ắt không còn hậu nhân. Nào ngờ đồng tiền năm xưa bất chợt xuất hiện trước mắt, hắn không khỏi khiếp sợ, lại thêm phần kinh ngạc.
Người kia đến không chút che giấu ý đồ, lời nói rõ ràng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT