Thôi Lạc mơ hồ nhận ra chút manh mối giữa hai người, thuận miệng hỏi: “Điện hạ đã từng gặp nhị muội muội của ta?”
Tuy rằng nam nữ cần giữ lễ, nhưng Đoan vương đã sớm thành thân. Huống hồ, hắn cả ngày bận rộn công sự, cơ hội gặp gỡ các tiểu cô nương chưa xuất giá quả thực hiếm hoi.
Đoan vương khẽ ngả người ra sau, mỉm cười đáp: “Chưa thể nói là quen biết, chỉ thoáng gặp mặt một lần mà thôi.”
Thấy hắn không muốn nói nhiều, Thôi Lạc cũng thức thời không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn tam đường muội vài giây.
Thôi Tuyết Oánh lập tức cảm nhận được áp lực từ ánh mắt của đại ca, căng thẳng đáp: “Ngày ấy không biết thân phận của điện hạ, vô tình va chạm người, nếu có chỗ thất lễ, xin đừng trách tội.”
“Chỉ là việc nhỏ, bổn vương xưa nay không để tâm, mọi người cứ an tọa đi.”
Tuy Đoan vương trông có vẻ hòa ái dễ gần, nhưng suy cho cùng vẫn là hoàng tử, trên người mang khí thế uy nghiêm của thiên gia. Thẩm Ấu Nghi không dám nhìn nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh kế huynh.
Thôi Tuyết Châu thấy vậy, nhanh nhẹn ngồi xuống bên kia Thôi Lạc. Đại ca tuy lạnh lùng, nhưng từ lâu đã là chỗ dựa trong lòng các huynh đệ tỷ muội. Có hắn ở đây, trời có sập cũng chẳng sợ.
Nàng thầm nghĩ, nếu không phải vì cái miệng khó kiềm chế, bất luận là đại ca hay Cảnh vương, nàng đều không muốn cùng bọn họ dùng bữa. Rốt cuộc, phải chú trọng lễ nghi, không thể thoải mái ăn uống, nào sánh được với sự tự tại khi ở cùng các tỷ muội.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play