“Chào anh, cho tôi hỏi lấy phiếu kiểm tra sức khoẻ ở đâu vậy ạ?”
Nữ sinh ở quầy phục vụ của bệnh viện hạng ba vừa nghe thấy một giọng nam trong trẻo dễ nghe, ngẩng đầu lên liền lập tức sững người.
Trước mặt là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy mảnh khảnh, mái tóc ngắn màu hạt dẻ hơi rối do vội vã, từng sợi tóc rũ xuống che đi đôi mắt nâu trà to tròn sáng rỡ. Đôi mắt hai mí rõ nét, hàng mi dày và dài như chiếc quạt nhỏ.
Cậu mặc áo phông đơn giản, để lộ cánh tay trắng như ngọc, ẩn hiện chút đường nét cơ bắp nhẹ nhàng, làn da dưới ánh đèn trắng đến mức như phát sáng, cả người toát ra một luồng khí chất sạch sẽ, tươi sáng như ánh mặt trời.
“À, đi... đi hướng này, khụ, rồi rẽ phải là tới.” Nữ sinh rất nhanh hoàn hồn lại, hai má ửng hồng, ho khan mấy tiếng che giấu ngượng ngùng, trong lòng thầm thở dài một tiếng: “Đẹp trai quá đi mất.”
Đồng thời âm thầm mắng bản thân, vậy mà lại bị một cậu trai cấp ba đẹp trai đến mức ngẩn ngơ rồi, thật là ——
“Cảm ơn.” Thiếu niên cười với cô, hai lúm đồng tiền nhạt lộ ra ở khóe má, khiến tim cô như run lên.
Ngay khi cậu vừa rời đi, nữ sinh lập tức nhắn tin oanh tạc vào nhóm bạn thân trên WeChat:
“Tao vừa mới thấy một tiểu soái ca trong bệnh viện, đẹp trai dã mannnn! Sạch sẽ, tươi sáng, hàng mi dài ơi là dài, kiểu dáng như nam thần cấp ba chính hiệu luôn ấy!”
Bạn thân 1: “Nhanh! Ảnh đâu? Mau gửi ảnh!!”
Bạn thân 2: “Haha, tao không tin, không có ảnh thì đừng có nói xàm. *móc mũi.jpg*”
Nữ sinh: “Aiz, tao quên mất tiêu không chụp rồi.”
Bạn thân 1 & 2: “... Biến đi!”
Toàn bộ những chuyện này, Vân Chu đều hoàn toàn không hay biết. Cậu đi theo chỉ dẫn của nữ sinh, đến vị trí được chỉ định, nhập mã số rồi thuận lợi lấy được phiếu kiểm tra sức khỏe của mẹ.
Ba tờ phiếu bị những ngón tay thon dài lật đi lật lại, cậu không bỏ qua bất kỳ chỉ số nào trên đó. Khi thấy tất cả số liệu đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát, tảng đá lớn treo trong lòng Vân Chu cuối cùng cũng rơi xuống.
Cậu thật sự đã trọng sinh, không phải đang nằm mơ.
Cậu đã quay lại năm mười tám tuổi, quay về thời điểm khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Nghĩ đến kiếp trước, mẹ mất vì ung thư vú, người đàn ông mà cậu tưởng có thể cùng nhau đi đến cuối đời, hóa ra chỉ coi cậu là thế thân cho Bạch Nguyệt Quang trong lòng hắn.
Khi Bạch Nguyệt Quang trở về, đối phương lập tức đề nghị chia tay. Ánh mắt nhìn cậu đầy xa lạ lạnh lẽo, như thể ba năm bên nhau chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra.
Vừa nhớ đến, Vân Chu liền cảm thấy choáng váng, từng đợt ghê tởm dâng lên khiến cậu cúi người, không nhịn được mà nôn khan một tiếng.
Đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu, vì sao lại có người có thể thản nhiên coi một người sống sờ sờ thành thế thân cho người khác. Đó gọi là “tình yêu đích thực” mà Phó Ngôn từng nói sao?
Cậu chỉ thấy buồn nôn.
May mà ——
Vân Chu thở phào một hơi, ngón tay cầm phiếu kiểm tra vẫn khẽ run, may mà bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp cứu vãn.
Quay về một đời, cậu nhất định sẽ tránh xa tra nam, nỗ lực để mẹ sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, ngăn chặn hoàn toàn nguy cơ mắc ung thư.
Từ chỗ bác sĩ lấy một ít thuốc điều trị sức khoẻ, Vân Chu mở điện thoại kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, hiển thị số dư còn 3.563,25 tệ.
Sau khi thi đại học xong, cậu từng dạy kèm một thời gian, thù lao khá cao, khoảng 6.000 tệ. Trừ đi hơn 2.000 tệ phí kiểm tra sức khoẻ cho mẹ, thì đây là toàn bộ số tiền cậu tích góp được.
Vân Chu mím môi. Khoản tiết kiệm này chỉ đủ chi tiêu tạm thời, nhưng trong nhà còn nợ đến mấy chục vạn, đó mới là vấn đề cần giải quyết gấp trước mắt.
Thật ra hồi nhỏ, nhà cậu rất có tiền.
Cha của Vân Chu từng mở công ty thương mại quốc tế, lúc phát đạt nhất có đến hai ba trăm công nhân, lợi nhuận hàng năm đạt hàng chục triệu. Cậu và mẹ từng sống trong biệt thự lớn, còn thuê cả người giúp việc riêng.
Lúc đó Vân Chu còn đang học tiểu học, toàn mặc đồ hàng hiệu, ngày nào cũng có tài xế riêng đưa đón. Bộ dáng thiếu gia nhà giàu khiến bạn học ghen tị không thôi.
Người ta nói “một người đắc đạo, gà chó lên mây”.
Cha mẹ cậu đều là người tốt bụng, sau khi giàu lên cũng không quên anh em họ hàng. Bà con hai bên đều nhờ vả được chút lợi lộc, thi nhau vay tiền mở siêu thị, mở cửa hàng, sống cuộc đời sung túc. Riêng tiền lì xì của trẻ con mỗi dịp Tết đã hơn một vạn, vui sướng rạng rỡ.
Chỉ tiếc rằng, thời huy hoàng đó chẳng kéo dài bao lâu. Đến năm cậu học lớp 8, công việc làm ăn của cha tụt dốc không phanh, chẳng bao lâu thì phá sản. Cha cậu vốn bị bệnh tim, liên tiếp bị đả kích dẫn đến phát bệnh nặng, dù được đưa đi cấp cứu vẫn không qua khỏi, qua đời ngay trên bàn mổ.
Từ đó, công ty tuyên bố phá sản, biệt thự, siêu xe và mọi tài sản có giá trị đều bị siết nợ. Chỉ còn lại một căn nhà cũ không đáng giá và khoản nợ hơn trăm vạn từ họ hàng và bạn bè.
Trong năm năm đó, Vân Chu cùng mẹ nghĩ đủ mọi cách để trả nợ, cuối cùng chỉ mới trả được một phần. Trước mắt còn nợ bác cả 300.000, dì hai 200.000, các họ hàng khác 80.000, bạn bè cha 200.000, tổng cộng 780.000 tệ.
Vân Chu ngồi trên xe buýt trở về nhà cũ, cúi đầu nhìn ngày tháng hiện trên màn hình điện thoại — ngày 1 tháng 7, năm 201X.
Kết quả thi đại học đã công bố vài ngày trước, điểm cậu khá tốt, vượt hơn 60 điểm so với điểm chuẩn, chắc chắn có thể đậu vào một trường 211 trọng điểm trong tỉnh.
Chỉ là, kiếp này cậu sẽ không chọn ngành tài chính ở trường 211 như đời trước nữa, mà dự định học ở một trường tầm trung gần nhà, bởi vì không có gì quan trọng bằng ở bên cạnh mẹ.
Nhưng đó chỉ là chuyện sau này. Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng giải quyết một chuyện sắp xảy ra —— khu nhà cũ sắp bị giải toả.
Nếu nhớ không lầm, khoảng hai tháng nữa, ngay trước khi cậu nhập học, toà thị chính sẽ chính thức ra thông báo: thôn nơi có nhà cũ sẽ giải toả trong vòng một năm. Đến lúc đó sẽ có khoản bồi thường khá lớn.
Đáng lý ra đây là chuyện tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà làm dấy lên lòng tham của đám họ hàng.
Mỗi người trong bọn họ đều muốn giành lấy phần trong khoản bồi thường béo bở này, nên bắt đầu ép mẹ cậu trả nợ, còn nói nếu không trả được thì lấy nhà để trừ nợ.
Nhớ đời trước, sau hàng loạt tranh chấp và cãi vã, cuối cùng bác cả dựa vào ưu thế tài chính mạnh mẽ, ép mua căn nhà cũ với giá 800.000 tệ, đuổi hết tất cả họ hàng đang đòi nợ ra ngoài.
Ngay hôm sau khi lấy được căn nhà, bác gái liền cưỡng ép đuổi hai mẹ con cậu ra khỏi nhà, không buồn quan tâm sống chết của họ nữa.
Những họ hàng từng đối xử tốt với hai mẹ con, giờ đây lại lạnh lùng đến thế, khiến người ta hoàn toàn mất lòng tin.
Có lẽ cũng chính vì chuyện này mà mẹ cậu tức giận đến mức phát bệnh, cuối cùng mắc ung thư vú, từ đó cắt đứt liên hệ với toàn bộ thân thích.
Vân Chu nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt. Trời xanh như được rửa sạch, ánh nắng tươi sáng, không một tia khói bụi.
Cậu giơ tay che ánh nắng chói mắt, trong lòng âm thầm nghĩ: khung cảnh tươi đẹp này, cậu muốn cùng mẹ mãi mãi ngắm nhìn.
Vì vậy, cậu nhất định phải ngăn chuyện đó xảy ra.
Không chỉ vì bệnh tình của mẹ, mà còn vì khoản bồi thường giải toả kia. Chỉ cần giữ được 500 vạn tệ đó, nửa đời sau của mẹ sẽ không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Nhưng gom đủ bảy tám trăm ngàn trong vòng hai tháng ngắn ngủi, nói dễ hơn làm?
Hiện tại cậu chỉ là học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, không có khả năng kiếm tiền, mà đầu tư tài chính lại cần vốn và thời gian.
Cậu phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng trả hết khoản nợ kia đây?
Tiếng nhắc trạm của xe buýt vang lên, kéo Vân Chu ra khỏi dòng suy nghĩ. Thiếu niên bước xuống xe, gạt đi lo lắng trong lòng, vội vàng trở về nhà cũ.
(Trong quá trình làm, sốp sẽ có vào bình luận nói chuyện với mọi người, nhưng truyện kết thúc thì sốp ít khi vào lắm, nên không trả lời thắc mắc cho các bạn đọc sau được. Mọi người để lại câu hỏi thì sốp có không trả lời được cũng hoan hỉ nhé)