"Ta biết." Thẩm Nhược nói.
"Ta cảm thấy, Ngươi xứng đáng có được một tình yêu tốt đẹp," Hứa Hâm Văn hít sâu một hơi, cảm thấy mình khóc đến xấu xí, vội lấy tay che mặt, giọng nói buồn bã từ kẽ ngón tay vọng ra: "Còn có cả một Tiểu Hoành Thánh đáng yêu như vậy nữa."
Thẩm Nhược kéo tay nàng xuống, nhẹ nhàng dùng khăn lau nước mắt trên má nàng, ôn tồn nói: "Chúng ta đều xứng đáng có được một tình yêu tốt đẹp."
"Không, ta không tin có ai đó yêu ta một cách thuần túy. Bọn họ chỉ muốn tiền của nhà ta thôi, ta hiểu rõ điều đó." Hứa Hâm Văn càng khóc thảm hơn.
Thẩm Nhược sợ nhất là con gái khóc, nhất thời không biết dỗ dành thế nào, đành phải dỗ như dỗ Tiểu Hoành Thánh: "Không khóc, không khóc a."
Hứa Hâm Văn nghe giọng điệu này của hắn thấy quen thuộc lạ thường, không nhịn được bật cười.
"Khóc khóc Cười Cười, tè ra quần." Thẩm Nhược dùng phương ngữ Trữ Thủy trấn nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT