"Không cần khách khí. Các ngươi vì trấn giữ an ninh, dân chúng an cư, ngày đêm bôn ba phá án bắt người, thật sự vất vả. 'Trân Bảo Cư' vốn là quán nhỏ dân gian, không bị trộm cướp, đó đều là công lao của các ngươi. Nên quan gia không cần khách khí, ta chỉ là tận chút sức mọn thôi." Thẩm Nhược nói một tràng nghĩa khí, mọi người xung quanh đều kính nể.
Người biết chuyện liền kể lại cho những người khác, từ việc Thẩm Nhược là người bị hại, đến việc giải cứu bọn trẻ bị bắt cóc. Hắn là người dũng cảm, chí thuần chí thiện! Mọi người xung quanh ồ lên.
Bọn nha dịch cảm động là thật, nhưng việc cả đám kéo đến cảm tạ rầm rộ như vậy, Thẩm Nhược không khỏi suy nghĩ nhiều.
"Đế giày ở sạp của Thẩm lão bản thật sự rất tốt, ta định mua thêm hai đôi về!" Các nha dịch nghe vậy càng cảm động, mấy người còn nói muốn mua, nối đuôi vào hàng khách.
"Đúng vậy đúng vậy, đế giày này vừa rẻ vừa tốt, ta cũng phải mua thêm một đôi. Tay nghề còn hơn nương tử nhà ta làm." Một nha dịch khác tiếp lời.
Thẩm Nhược đỡ trán, quay đầu nhìn Cố Duẫn, nhịn không được bật cười, rồi lại khiêm tốn nói: "Đều là thím a bà ở Thẩm gia thôn làm thôi, tay nghề bình thường thôi, chỉ là công đoạn nhiều hơn chút, nên bền và mềm mại hơn."
Câu nói này của Thẩm Nhược có hai ý, một là nói về tay nghề của người Thẩm gia thôn, hai là ưu điểm của đế giày nhà hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT