Bông tuyết rơi lất phất suốt đêm, Ôn Hinh đêm nay ngủ đến mê man, luôn cảm thấy có luồng khí lạnh lẽo từ xương cốt thấm ra. Nàng không khỏi gắt gao nép vào người ấm áp bên cạnh, cho đến khi vòng tay ấm áp kia siết chặt lấy nàng, lúc này mới thoải mái thở phào, chìm sâu vào giấc ngủ mộng mị.
Tứ gia khẽ gọi tên Ôn Hinh, người vẫn không tỉnh, chỉ càng thêm rúc sâu vào lòng ngực hắn.
Điều này lại khiến hắn nhớ đến chuyện nàng đứng hơn một canh giờ trên nền tuyết ban ngày, cứ như vậy ôm nàng ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều không thoải mái, nhức mỏi vô cùng.
Hắn thức dậy khi Ôn Hinh vẫn còn ngủ, người hầu trong phòng không dám thở mạnh, hoàn toàn không dám kinh động người trong màn.
Lúc này dù là Phỉ Thúy cũng không dám có chút khinh thường trong lòng nữa, bằng không nàng chính là Vương Đức Hải thứ hai.
Vương Đức Hải hầu hạ ở tiền viện cũng bảy tám năm, nói không là không có.
Một tấm chiếu rách cuốn đi ra ngoài, hài cốt dừng lại ở đâu ai có thể biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT