Tứ gia cầm thú hoàn toàn thể hiện ở dưới giường, Ôn Hinh sáng sớm tỉnh dậy, chỉ muốn chửi đổng.

Tứ gia đã sớm vào cung, nàng xoa eo đứng dậy, rửa mặt chải đầu xong xuôi dùng bữa sáng, La ma ma từ chính viện liền đến.

Lời lẽ thân mật, thái độ hòa nhã báo cho Ôn Hinh, nàng sẽ theo Tứ gia đi tuần phương Tây, đồng thời cũng cho biết người đi cùng còn có Cảnh cách cách.

Sau khi La ma ma đi rồi, Ôn Hinh ngồi đó hồi lâu cười lạnh một tiếng.

Phúc tấn đây là sợ nàng một mình ra ngoài chiếm trọn trái tim Tứ gia, nên cố tình nhét thêm một người đi cùng để chia sẻ sủng ái đây mà.

Thủ đoạn này… tuy đáng ghét, nhưng quả thực hữu dụng a.

Ba người đi sao bằng hai người đi dễ dàng bồi dưỡng tình cảm?

Bất quá nghĩ đến Lý thị, Ôn Hinh lại cảm thấy thoải mái hơn vài phần, lúc này e là Lý thị ở Đông viện tức đến muốn đập phá đồ đạc rồi.

Trong viện Cảnh cách cách từ trong ra ngoài đều tràn ngập không khí vui mừng, nha đầu thái giám trong viện đều vui mừng khôn xiết, đã bắt đầu chuẩn bị xiêm y và đồ dùng để đi.

Cảnh thị ngồi trong phòng tiễn La ma ma xong thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay cuối cùng cũng không uổng công cúi đầu khom lưng trước mặt Phúc tấn, cũng không uổng công biếu xén La ma ma.

Trong phủ, trên có Phúc tấn, Trắc Phúc tấn chèn ép, dưới có Ôn cách cách thế lực mạnh mẽ, nàng thật sự không có gì nổi bật.

Nhưng ra ngoài thì khác, chỉ có nàng và Ôn thị, dù thế nào, chủ tử gia cũng sẽ không không nhìn thấy nàng.

Chỉ cần được nhìn thấy, nàng sẽ có cơ hội.

Đi đi về về mấy tháng trời cơ mà.

Tứ gia từ trong cung ra, lúc ra cung vừa gặp Trực Quận vương, liền dừng bước: “Đại ca.”

Trực Quận vương khẽ cười một tiếng: “Lão Tứ, lần này tuần phương Tây huynh đệ ta có bạn đồng hành rồi.”

Tứ gia chắp tay: “Chuyến đi này đi về mất mấy tháng, chắc chắn sẽ làm phiền đại ca nhiều.”

“Huynh đệ trong nhà, nên thế.” Trực Quận vương cười đáp, sâu trong mắt lại mang theo vẻ dò xét nhìn chằm chằm Tứ gia: “Ngươi có biết danh sách ban đầu Hoàng thượng định, không có ngươi cũng không có ta?”

Lòng Tứ gia căng thẳng, trên mặt lại không lộ vẻ gì, mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Trực Quận vương: “Lời đại ca là ý gì? Đệ đệ không hiểu lắm.”

Nhìn Tứ gia giả ngốc, Trực Quận vương liền biết hỏi cũng vô ích, đám đệ đệ này, miệng kín nhất là lão Tứ.

Cười ha hả, Trực Quận vương vỗ mạnh vai Tứ gia, tùy tiện nói: “Không biết cũng không sao, đại ca chỉ nghe người ta nói thuận miệng hỏi một câu.” Nói xong liếc nhìn Tứ gia: “Tuần phủ Thiểm Tây cùng Hà Nam Sơn Tây tuần phủ đều tấu thỉnh Hoàng thượng tuần phương Tây, ngươi nói vì sao?”

Tứ gia không đoán ra ý tứ trong lời Trực Quận vương, liền nói: “Thiểm Tây là nơi hiểm yếu, Hoàng thượng đích thân đến xem cũng là lẽ thường.”

Tránh nặng tìm nhẹ, nụ cười trên mặt Trực Quận vương liền thu lại vài phần, nhàn nhạt nói: “Ta đi trước một bước.”

Trực Quận vương cứ vậy nghênh ngang đi rồi, mặt Tứ gia cũng khó coi.

So với đại ca đã phong vương, hắn vẫn còn quá nhẹ ký.

Mặt đen Tứ gia một đường về phủ, trên đường về vẫn còn suy nghĩ lời Trực Quận vương nói.

Danh sách ban đầu có những ai hắn biết, Hoàng thượng ban đầu định là Thái tử, Tam ca và Thập Tam đệ, nhưng mấy ngày trước trong cung lại có người nhắc đến chuyện Tác Ngạch Đồ, chọc giận Hoàng thượng.

Thái tử bị lưu lại kinh thành, Thập Tam cũng bị liên lụy, ngược lại Trực Quận vương cùng hắn và lão Bát lại được chọn, Tam ca vẫn theo giá.

Từ khi Long Khoa Đa thông báo tin tức cho hắn, mấy ngày nay hắn tự nhiên âm thầm vận động việc này.

Sợ là Trực Quận vương đã nhận ra điều gì, lúc này mới đến dò xét hắn.

Tứ gia thật ra không sợ Trực Quận vương, điều khiến hắn bất an là, hắn và Thái tử luôn luôn quan hệ hòa thuận, lúc này Hoàng thượng mang theo hắn lại lưu Thái tử ở lại, hắn sợ Thái tử trong lòng sẽ có khúc mắc.

Tô Bồi Thịnh thấy sắc mặt Tứ gia không tốt, cũng không dám đến quấy rầy, đứng ở cửa như thần giữ cửa.

Chuyện Ôn Hinh và Cảnh thị theo tuần phương Tây đã sớm lan truyền khắp hậu viện, Ôn Hinh sớm trốn trong viện không ra khỏi cửa, chỉ nghe Cảnh thị vận khí không tốt, không biết thế nào lại gặp Lý thị, bị phạt quỳ một canh giờ.

Ôn Hinh biết chuyện sau cũng chỉ nghe qua rồi thôi.

Âm thầm nghĩ, chắc là Lý thị ở hậu viện chặn đường nàng, nhưng nàng không ra khỏi cửa, ngược lại Cảnh thị xui xẻo.

Lý chính ở chính viện đang chuẩn bị đồ dùng cho Tứ gia đi tuần phương Tây, cũng không có thời gian và tinh lực để quản chuyện Lý thị phạt Cảnh thị.

Ôn Hinh cũng đang thu dọn đồ đạc của mình, vì nàng và Cảnh thị đều là Cách cách, nên đồ đạc mang theo cũng chỉ có hai ba cái hòm xiểng.

Mấy cái hòm xiểng này phải đựng xiêm y giày vớ mặc trong mấy tháng, còn phải có một ít đồ dùng cá nhân hàng ngày, Vân Tú và Vân Linh gần như lo đến bạc cả tóc.

Dù cố gắng thế nào, rương cũng không đủ dùng.

Tứ gia vào Thính Trúc Các, liền nhìn thấy cảnh tượng chủ tớ rối rít không yên, không khỏi nhíu mày.

Trán Ôn Hinh đã đổ mồ hôi, thấy Tứ gia đến, liền vội vàng đón lên, cười nói: “Gia, sao giờ này ngài lại đến?”

Chưa đến giờ cơm cũng chưa đến buổi tối, đột nhiên đến chỗ nàng, thật là bất ngờ.

Tứ gia đang phiền lòng, đi dạo đến đây rồi tiện thể vào cửa.

Ôn Hinh vừa hỏi hắn như vậy, suýt chút nữa làm hắn nghẹn lời, liền thuận miệng hỏi: “Đang làm gì vậy?”

“Thu dọn đồ đạc mang theo trên đường.” Ôn Hinh cười mời Tứ gia vào trong: “Phúc tấn nói trên đường nô tỳ được mang ba cái hòm xiểng, đây chẳng phải chuẩn bị trước sao.”

Tứ gia liền nhìn ba cái hòm xiểng chất đầy, bên ngoài còn có mấy cái lò sưởi tay, ấm trà nhỏ xinh và chén trà bày la liệt trên bàn, đồ đạc đều là đồ dùng theo lệ của các Cách cách trong phủ, không thể nói là tinh xảo.

Tứ gia nhìn liền nhíu mày, lại nhìn bên cạnh nàng chỉ có ba người, liền nói: “Sao chỉ có mấy người này?”

Ôn Hinh sững người, liếc nhìn Triệu Bảo và hai người kia, trong lòng cân nhắc rồi giả vờ ngơ ngác nói: “Trong phủ là phân phát như vậy.”

Tứ gia liếc nhìn Ôn Hinh, thấy nàng ngơ ngác như không hiểu ý hắn.

Hắn lại chỉ vào mấy cái rương và đồ đạc trên bàn: “Không đựng hết được?”

Ôn Hinh liền rất ‘phiền não’ mở miệng: “Nô tỳ quá ngốc, thế nào cũng không đựng hết được, nhưng đồ đạc không thể thiếu, bằng không trên đường không tiện.” Nói rồi có chút ủy khuất bĩu môi: “Ngay cả xiêm y thiếp cũng chỉ dám đựng một cái rưỡi rương, không dám lấy nhiều.”

Đợi đến khi về thì đã vào đông giá rét, áo lông dày cần phải mang, cái đó lại quá tốn chỗ, một chiếc áo khoác đã chiếm gần nửa rương rồi.

Ôn Hinh thật sự cảm thấy ủy khuất, xiêm y cổ đại trong ngoài một bộ ít nhất cũng bảy tám cái, chỉ cho ba cái rương, có thể dùng vào việc gì!

Tuy biết phân lệ của Cách cách chỉ có vậy, vẫn cảm thấy trong lòng bốc hỏa.

Nếu Tứ gia tự mình đến cửa, không làm khó hắn thì làm khó ai?

Tứ gia cũng là lần đầu gặp phải chuyện như vậy, trước kia ra ngoài, đồ đạc của hắn đều do Phúc tấn thu xếp xong, người thu dọn đồ đạc hắn cũng chưa từng gặp.

Giờ thấy mới biết, vấn đề rương không đủ dùng này.

Vậy mà còn có vấn đề như vậy.

Đối diện với ánh mắt đầy chờ đợi của tiểu Cách cách, Tứ gia lập tức cứng họng.

Đây nên làm thế nào bây giờ?

Không có kinh nghiệm a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play