Một ngọn đèn như hạt đậu, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt ấm áp.
Hai người cùng tựa nửa thân trên nhuyễn tháp, Dương Diên Tông giọng điệu thong thả, nhẹ nhàng kể qua một lượt những sự tình trong hai ngày vừa rồi. Tô Từ ôm gối mềm, vạt quần xắn hờ, đặt lên đùi y, nằm ườn ra chẳng chút hình tượng, một nhánh tóc mái lòa xòa dựng lên, nhìn qua vô cùng khả ái.
Dương Diên Tông khẽ véo lấy tóc nàng, hỏi:
“Sao lại cắt tóc mái nữa rồi?”
Thời xưa, tóc mái là dấu hiệu của nữ tử chưa gả, một khi đã khai dung xuất giá thì sẽ không còn cắt ngắn nữa, mà nuôi dài để cùng các lọn tóc khác vấn lên thành búi, đó cũng là một nghi lễ mang tên “khai diện”, nghĩa là từ biệt dung mạo thiếu nữ.
Nhưng Tô Từ thì chẳng bận tâm đến lễ tiết ấy, trong mắt nàng, “khai diện” chẳng qua là dùng chỉ se mặt, đau đến “ai ui ai ui” một trận, thế là xong. Mà nàng vốn thích tóc mái, nên chẳng buồn để ý.
Nàng cười hì hì, vuốt lại tóc rồi lăn một vòng trên nhuyễn tháp, suýt thì lăn xuống đất, may mà Dương Diên Tông mắt lẹ tay nhanh kéo nàng về, nàng giật mình một chút rồi lập tức phá lên cười, nằm úp người lên ngực y mà cười khúc khích, ngón tay không ngừng chọc chọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT