Edit Ngọc Trúc
Mục Dao là người đứng gần nhất, cũng không kịp bịt tai lại. Giọng A Duy thật ra không lớn, nhưng không hiểu sao lại có sức xuyên thấu kỳ lạ, thậm chí như tiếng gầm có thể thổi rạp cả đám cỏ dại xung quanh. Hắn có thể nghe ra ý cảnh cáo trong tiếng gầm ấy, nhưng kỳ lạ là, tiểu trảo vốn đang hoảng loạn lại… lại bình tĩnh trở lại?
A Duy đưa tay sờ chiếc sừng nhỏ trên đầu tiểu trảo, tiểu trảo ngoan ngoãn cúi đầu để hắn sờ. Sau đó, A Duy và tiểu trảo cứ thế duy trì một bầu không khí “hòa hợp kỳ quặc”, khiến Mục Dao mơ hồ cảm thấy bọn họ dường như đang giao tiếp với nhau. Hắn không muốn quấy rầy A Duy và tiểu trảo, nên đưa các ấu tể tránh xa một chút.
Xuân Bảo ra vẻ rất hiểu chuyện: “Lần trước Barm a gia cũng gầm lên như vậy đó.”
Xuân Bảo kể, lần trước lúc Barm a gia dẫn hắn vào rừng Hắc Ám chơi, cũng gầm lên một tiếng như thế, rồi tiểu trảo xuất hiện. Khi ấy Xuân Bảo còn thấy kỳ lạ, liền hỏi Barm a gia: “Tên nó là ‘Gầm’ hả?”
Barm a gia ban đầu không hiểu, sau mới cười to bảo không phải, đó là “ngôn ngữ đặc biệt” giữa ông và tiểu trảo, chỉ họ mới hiểu được.
“Nhưng mà, A Duy lão sư cũng hiểu cái ngôn ngữ đặc biệt đó nha!” Xuân Bảo cảm thấy mình bị Barm a gia lừa: “Barm a gia khoác lác!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT