Edit Ngọc Trúc
Hắn nhìn Mục Dao, lúc này Mục Dao mới phát hiện, bản thân mình cũng bị tính vào cái nhóm “đại gia” ấy.
Hắn đến giờ mới ý thức được thì ra trong Viện Ấu Tể Nhung Bảo, người yếu nhất không phải là mấy ấu tể.
Một người hoàn toàn là nhân loại như hắn, trong mắt A Duy, có khi mới thật sự là kẻ yếu đuối nhất...
À đúng rồi, còn có Xuân Bảo. Nhưng mà một người trưởng thành như hắn mà lại bị xếp chung với Xuân Bảo một đứa trẻ mới ba tuổi, thì hắn vẫn thấy hơi... thất vọng. Cái thế giới phân chia cấp bậc dựa trên sức chiến đấu này, thật sự quá vô lý!
Hắn định nói hay là mình không tham gia nữa? Kết quả A Duy cứ như đọc được suy nghĩ của hắn, lên tiếng cắt lời trước:
“Mục lão sư, ngươi không muốn biết hôm nay ta đi đâu sao?”
Lúc này Mục Dao mới nhận ra, mấy ngày nay A Duy hình như chẳng mấy khi ở lại trong vườn! Nhưng vì hắn thường ra ngoài vào buổi chiều, đúng lúc Mục Dao còn đang đi dạy, nên hắn cũng chẳng để ý.
Mục Dao bắt đầu thấy tò mò, nhỏ giọng hỏi:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT