Edit Ngọc Trúc
Tuy rằng không bắt buộc, nhưng hắn vẫn sẽ cố gắng khuyến khích các ấu tể nói nhiều, biểu đạt nhiều hơn. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Chơi xích đu có vui không? Ngày mai muốn ăn gì? Những điều này đều có thể kể ra trong “chuyện ngày xưa”.
Hắn vẫn còn lo lắng, bởi không phải đứa trẻ nào cũng thích nói chuyện kiếp trước đi làm, hắn từng nghe đồng nghiệp phàn nàn rằng con mình sợ người lạ, ra ngoài gặp người quen cũng không chịu mở miệng chào, lần nào cũng phải giục mấy lần mới gượng được một câu “Chào chú, chào dì”. Một đồng nghiệp khác thì bảo như vậy là không đúng, càng giục đứa trẻ chào hỏi, áp lực càng lớn, lại càng sợ người lạ. Đứa trẻ không thích chào hỏi thì từ phụ huynh đến mèo trong nhà cũng đừng ép buộc, càng không nên mắng mỏ, như vậy thì tự nhiên sau này sẽ khá hơn thôi.
Mục Dao còn nhớ hồi nhỏ bạn học cũng thường than thở, bởi vì lão sư bắt viết nhật ký mỗi ngày, lại còn yêu cầu ít nhất 300 chữ. Nhưng mỗi ngày đều giống nhau, lấy gì ra mà viết cho đủ 300 chữ đây?
Những điều lo lắng này, tất nhiên hắn không thể để các ấu tể nghe thấy, đành phải kể cho A Duy nghe.
A Duy trầm ngâm suy nghĩ... quả nhiên nghĩ ra được một cách: “Ngươi lo lắng là vì sinh hoạt hằng ngày của ấu tể đều na ná nhau, cho nên không biết viết gì à?”
“Vậy thì... Ta sắp xếp lại tiết học thể chất buổi sáng là được rồi! Về sau mỗi ngày chương trình học đều khác nhau, bọn nhỏ chắc chắn sẽ có chuyện để kể. Tuy sẽ hơi vất vả, nhưng ngươi yên tâm, ấu tể của chúng ta thể chất rất tốt, bọn nhỏ gánh được.”
Mục Dao vốn không hiểu lớp thể dục của ấu tể thú nhân là dạy thế nào, nghe A Duy nói vậy thì cũng yên tâm hơn, còn nắm tay A Duy nói: “Vậy thì làm phiền ngươi rồi.”
A Duy: “không không không, không phiền gì cả!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT