Lưu Uy nhìn ánh mắt Mục Dao, trong lòng rất phức tạp: hắn vốn là tới giúp đỡ, sao bây giờ ngược lại lại được người ta giúp thế này?
Cuối cùng Lưu Uy vẫn không tiêu hết năm tinh tệ kia, chuyện đó khiến tâm trạng hắn càng thêm phức tạp.
Một mặt, hắn cảm thấy mình là tới giúp người ta... kết quả chẳng giúp được gì! Nhưng mặt khác, hắn lại càng muốn giúp vị Mục lão sư này hơn.
Hắn không ngờ ở trại tị nạn trên đảo Sax, vẫn còn có người giữ được sự sạch sẽ và lương thiện như vậy! Mục lão sư lại có thể thu nhận và chăm sóc một đám tiểu tể tử mà trong mắt đế quốc vẫn chỉ là lũ trẻ con, dạy dỗ chúng tốt đến thế.
Lưu Uy còn nhớ rõ lúc hắn bước vào, là một ấu tể tầm năm tuổi mở cửa cho hắn. Đứa nhỏ ấy đang ngồi bên cạnh Mục lão sư, kê một cái bàn con, cùng một ấu tể khác vùi đầu làm bài tập.
Lưu Uy liếc qua, thấy bọn nhỏ đang làm đề toán tiểu học sơ cấp — là đề kiểm tra dành cho học sinh năm nhất đế quốc, loại hơi khó một chút.
Khi hắn nhờ Mục lão sư viết thư, Mục lão sư cầm bút viết, hai ấu tể kia lại tiếp tục giải đề.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT