Edit Ngọc Trúc
Mục Dao nhớ rõ khi ấy tâm trạng của chính mình cũng là: “………………”
Hắn lại không thấy có gì sai khi bà lão dưới lầu mỗi tháng thu thêm hai ba đồng tiền... Thu tiền nước phí vốn dĩ đã phiền phức, nếu nhà nào không có người ở còn phải chạy đi đôi co thêm mấy lần; hắn cũng sẽ không phát ra mấy lời cảm khái kiểu “Không có thịt băm mà còn đòi ăn bánh bao”, cũng chẳng nói kiểu như “Hai ba đồng thì làm được gì, ai mà ham”, bởi lão thái thái dưới lầu hình như được con trai đón lên thành ở, không có lương hưu, sống rất tằn tiện. Trên lầu này có hơn hai mươi hộ, gom lại mấy chục đồng cũng đủ để bà ấy mua cả đống rau trứng dưới kia rồi. Hắn chỉ là...
Hắn chỉ là chợt ý thức sâu sắc được rằng bản thân trì độn đến mức này, vậy mà tận bây giờ mới nhận ra mình đã giao tiền nhiều hơn!
… Tuy vậy, chuyện này quả thật có thể nhìn ra sự khác biệt mà thời đại mang lại, hoặc nói đúng hơn là sự khác biệt trong giá trị quan giữa hắn – một người từng lê lết xã hội mấy chục năm – và những học sinh vừa mới bước chân vào đời...
Hồi đó hắn mua đồ còn hay bị đòi thêm tiền, bây giờ nếu ai có thể moi được một xu từ người hắn, thì đúng là không dễ chút nào!
Mục Dao lắc đầu, rồi vẫn tìm lấy cái loa lớn giao cho hùng trưởng lão: “Trấn Reuel gần đây đang sửa cột mốc, đi từ sân sau Viện Ấu Tể Nhung Bảo là tới. Tiểu trảo... chính là ấu tể của dực long thú, ổ của nó ở phía trước khu đất trống – nơi đó bình thường tụi nhỏ hay xem phim, giờ thì ai cũng quen tụ tập ở đó tán gẫu rồi. Hùng trưởng lão có thể tới đó diễn thuyết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play