Edit Ngọc Trúc
Cấp nhà mình có Viện Ấu Tể Nhung Bảo nấu cơm chính là bớt lo, Mục lão sư vốn đã thích ăn kiểu trứng lòng đào hơi hơi như vậy, cảm giác so với trứng chín hoàn toàn thì càng thêm thơm mềm, lòng đỏ vào miệng liền tan, ngon đến khó tả. Không ngờ từ A Duy lão sư tới Xuân Bảo, mỗi một người trong Viện Ấu Tể Nhung Bảo đều mê trứng lòng đào!
Barm a gia thì không tính, vì Barm a gia cái gì cũng thích ăn, hắn ăn trứng chiên còn thích kiểu một ngụm đầy miệng, phần rìa vàng giòn nhai rôm rốp, bất kể là nửa chín hay chín hoàn toàn, hắn đều ăn chẳng phân biệt.
Mục Dao cũng đã nhắc nhở nhiều lần, bảo Barm a gia ăn chậm một chút, nhai kỹ nuốt chậm tốt cho sức khỏe. Barm a gia thì lại bảo sao phải chú ý nhiều như vậy, dạ dày hắn thô rồi, bình thường chẳng sao, có khi còn tranh đá với kỉ kỉ điểu ăn nữa kìa, như vậy ngược lại càng thoải mái. Kết quả lời vừa dứt thì bị một hạt ớt cay sặc vào khí quản.
Ông cụ ho sặc sụa mãi không ngừng, một lúc lâu mới dịu lại được.
Còn chưa kịp để Mục Dao lên tiếng, A Duy đã “chu đáo” nói chen vào một câu: “Vẫn là Tiểu Dao nói đúng, cho dù không lo lắng dạ dày, cũng phải nhai kỹ nuốt chậm, không thì sặc chết đấy.”
Barm a gia: “……” Trừng A Duy điên cuồng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT