Edit Ngọc Trúc
Mục lão sư suy nghĩ một lúc, cảm thấy A Duy dù sao cũng là người chuyên nghiệp, vậy thì hắn – viện trưởng – đương nhiên nên “dùng người thì không nghi”, liền không ngăn cản đối phương dạy học.
Hiện tại A Duy cũng đảm nhận tiết văn hóa, hắn không còn giống như ban đầu “trầm mặc ít lời”, còn biết kể kha khá chuyện xưa. Lúc đầu thì đương nhiên là khô khan, đối với ấu tể lại càng không biết phải giảng thế nào. Theo lời hắn, năm đó hắn cảm thấy bất kể là diễn thuyết hay tranh luận đều chỉ là miệng lưỡi khua môi, không có tác dụng thực tế, con người thì vẫn nên “ít nói làm nhiều” mới đúng.
A Duy dạy xong tiết văn hóa, ấm ức nói: “Ta đâu có ngờ sẽ có một ngày làm lão sư chứ?”
Mục Dao bật cười không ngớt, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra A Duy hồi thiếu niên chắc chắn là kiểu người kiêu ngạo cố chấp, mỗi khi đưa ra kết luận gì đều tự thấy mình vừa xuất sắc vừa thông minh. Chỉ tiếc là không lường được, vận mệnh lại cầm gậy nện hắn một phát quẳng thẳng tới Barbarian!
A Duy mong chờ nhìn Mục lão sư: “Ta muốn rèn luyện khả năng ăn nói… Vậy ta kể chuyện cho Tiểu Dao nghe trước được không? Nếu có thể qua cửa Tiểu Dao, ta sẽ càng có lòng tin kể cho tụi nhỏ nghe.”
Mục Dao cảm thấy đây là cách rất hay! Chỉ là ban ngày bọn họ rất khó tìm được thời gian rảnh, A Duy bèn nói vẫn còn buổi tối mà, buổi tối là lúc thích hợp nhất để kể chuyện xưa. Hắn biết rất nhiều chuyện, chỉ là không biết nên kể thế nào, hy vọng nếu kể không hay thì Tiểu Dao cũng đừng giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play