Edit Ngọc Trúc
Qua một hồi lâu, George mới xoa xoa mắt kính, cảm khái nói:
“Ta chưa từng nghiêm túc xem qua Barbarian.”
“Trước kia, nhắc tới Barbarian, chính là nguyên thủy, dã man, bần cùng, lạc hậu. Ta nghĩ rất nhiều người nói như vậy về người Barbarian, kỳ thật đều chưa từng đặt chân đến tinh cầu này.”
“Ta trước kia cũng nghĩ như vậy. Mục lão sư, ngươi là vì lý tưởng mà đến Barbarian sao?”
Không đợi Mục Dao trả lời, hắn đã tiếp tục nói chuyện. Hiển nhiên hắn cũng không cần một câu trả lời, hắn chỉ muốn trút ra, có người lắng nghe đã đủ khiến hắn vui vẻ rồi.
“Ta thì không phải. Mục lão sư, ta đến đây là vì tiền. Ta... ta khi còn nhỏ sống trên một tinh cầu chăn nuôi, tinh cầu đó thật mỹ lệ, cỏ biếc trời xanh trải dài vạn dặm, mỗi ngày ta đều chạy băng băng trên đó, dù có chạy không nghỉ một khắc cũng không thể ra khỏi. Nhưng sống như vậy không bao lâu liền thấy chán ghét. Lão sư nói, cả đời ngốc nghếch ở quê nhà sẽ không có tiền đồ, quê nhà không có nhiều cơ hội cho những người trẻ tuổi như ta. Thế là ta liền nghĩ, ai cũng có quê hương, nếu quê ta không có nhiều cơ hội như vậy, thì còn nhà của người khác thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT