Cố Tu Viễn vận long bào sắc vàng rực rỡ, đầu đội mũ miện, thần sắc khó dò, khí thế uy nghiêm. Khi tiến đến trước mãnh hổ, hắn nghiêng mình nhìn sang Cố Tịch, ánh mắt hiện lên ý khen ngợi.
“Tiểu Tịch, lần này làm rất tốt. Dâng mãnh hổ tế trời, tất có thể phù hộ Đại Tấn ta mưa thuận gió hòa.”
“Tạ phụ hoàng. Là nhờ phụ hoàng ngày thường chỉ dạy cưỡi ngựa bắn cung, nhi thần mới có thể săn được mãnh thú.” Cố Tịch quỳ gối tạ ơn, đầu gối chưa chạm đất đã bị Cố Tu Viễn đỡ dậy.
Cố Tu Viễn ôn tồn: “Chút nữa cùng trẫm tế bái trời đất tổ tông, cũng nên bắt đầu học tập nghi lễ rồi.”
Cố Tịch nghe vậy, trong lòng dâng trào cảm xúc, cánh tay khẽ run. Được cùng tế trời, chẳng khác nào ngầm thừa nhận hắn là thái tử. Hắn nắm chặt tay, chắp quyền: “Tạ phụ hoàng, nhi thần nhất định không phụ kỳ vọng.”
Quần thần dĩ nhiên không tiếc lời ca ngợi Cố Tịch, song ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn Cố Trác và Mạnh Tĩnh Thư.
Năm xưa Cố Trác từng đại thắng năm châu, uy phong hiển hách, thậm chí có tin đồn sẽ lập hắn làm thái tử. Thế nhưng ba năm sau khi thiên hạ bình định, ngôi vị thái tử vẫn bỏ trống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT