Quả nhiên, đúng như Ôn Linh dự đoán, khi nhìn thấy chiếu chỉ hòa ly kia, Thẩm Cảnh Hựu lập tức đỏ hoe mắt. Hắn tủi thân níu lấy vạt áo Ôn Linh. "Không hòa ly được không?" Thiếu niên cụp mi mắt, mắt rưng rưng nhìn nàng, như thể nàng dám nói một tiếng không thì hắn sẽ khóc ngay lập tức. Ý định trêu chọc hắn ban đầu chợt tan biến. "Cái này có công bố đâu?" Thẩm Cảnh Hựu ôm chặt lấy Ôn Linh, cằm tựa vào vai nàng. "Vậy cả đời không công bố được không?" Ôn Linh vòng tay ôm lại hắn. "Chỉ cần chàng luôn tốt với ta, vậy thì cả đời cũng không công bố." Nghe vậy, Thẩm Cảnh Hựu nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị nhìn nàng. "Ta thề, ta nhất định sẽ tốt với tỷ tỷ cả đời." Ôn Linh cũng mỉm cười, "Vậy thì cả đời không công bố." Thẩm Cảnh Hựu lại dính chặt lấy Ôn Linh, ôm nàng thật lâu. "Nếu không công bố, vậy chúng ta đốt nó đi được không?" Gương mặt thiếu niên tuấn tú hết sức ghé sát vào trước mắt nàng, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn nàng, quyết tâm khiến nàng mềm lòng, giọng điệu ngoan ngoãn mềm mại, giống như đang làm nũng. Ôn Linh véo má hắn, trêu chọc hắn. "Thiếu niên, chàng đang được đằng chân lân đằng đầu đấy." Thẩm Cảnh Hựu không nghe, cứ nhìn chằm chằm nàng, nghe lời nàng nói thì làm ra vẻ đáng thương, nước mắt cứ thế trào ra. "Được rồi, được rồi, theo ý chàng vậy." Nghe lời này, thiếu niên lập tức thu lại biểu cảm, hít hít mũi, trong mắt đâu còn nước mắt, chỉ là động tác nhanh như chớp đốt đi thánh chỉ. Thế nhưng, phong thánh chỉ này cuối cùng vẫn khiến Thẩm Cảnh H
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.