Trong club xa hoa, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ồn ã vây quanh.
Ôn Linh lảo đảo người, đầu óc có chút mơ hồ.
Sau lưng, một giọng nói đầy tức giận và cảm xúc phức tạp vang lên: “Để cô ta đi!”
Ôn Linh cố trấn tĩnh, ngước mắt lên nhìn.
Trước cửa phòng VIP, hai người đàn ông cao lớn mặc vest đang chắn lối ra của cô, nhưng nghe thấy mệnh lệnh, họ lập tức buông tay. Ôn Linh hiểu rằng “cô ta” mà người đàn ông phía sau nói chính là mình. Cô tò mò quay đầu lại nhìn. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo len đen lười biếng, quần dài cùng tông màu. Đôi chân dài bắt chéo, anh ta ngồi đó với vẻ ngoài lạnh lùng và phong độ.
Khi thấy ánh mắt của Ôn Linh, anh ta nhìn cô một cách hung ác, ánh mắt ấy như một cơn sóng dữ cuộn trào, dồn dập ập đến.
Ôn Linh không chịu nổi, vội quay người bước đi.
Cánh cửa phòng VIP đóng lại, Tống Thời An lười biếng dựa vào sô pha, nhấp một ngụm rượu và hả hê nhìn người đàn ông bên cạnh đang tức đến xanh mặt, vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Chậc, sao đám anh em của mình đứa nào cũng thích mấy cô gái đã có người trong lòng thế nhỉ, hay là chúng nó thích tìm cảm giác mạnh?”
“Phụ nữ ấy mà, yêu đương làm gì, chỉ cần trao đổi nhu cầu sinh lý của con người là tốt rồi.”
Tống Thời An im lặng, nhưng mấy tay đàn em ở gần đó, tưởng mình thông minh, liền buông lời nịnh bợ. Dù sao, họ chưa từng thấy ai dám làm Tạ Kỳ Yến cau mặt đến thế.
Nhìn Thái tử gia Kinh thị tức đến đỏ cả mắt, từng người tự cho là đúng tiến lên vuốt lông.
“Thái tử gia, loại phụ nữ này đúng là không biết điều. Cô ta nghĩ mình vẫn là tiểu thư Ôn gia à? Chẳng qua là đồ giả mạo thôi. Ngay cả tiểu thư Ôn gia thật cũng chẳng dám làm càn trước mặt ngài, thế mà cô ta còn dám cau có với ngài. Đúng là thiếu đòn!”
“Phải đấy, Thái tử gia.”
Một kẻ khác cũng hùa theo, thêm dầu vào lửa.
“Phụ nữ mà, đúng là không biết tự lượng sức. Chi bằng để bọn em dạy cho cô ta một bài học, đảm bảo sau này ngoan ngoãn vâng lời ngài. Còn dám giả vờ làm cao sao? Cũng chẳng thèm nhìn lại hoàn cảnh của mình bây giờ.”
Một tên tóc xanh và một tên tóc vàng kẻ tung người hứng, buông lời nguyền rủa một cách hả hê. Họ không hề nhận ra Tạ Kỳ Yến đang nheo mắt lại, còn Tống Thời An thì đang khoanh tay xem kịch vui.
Hai tên kia nói càng lúc càng hăng, định tiếp tục chửi bới thì thấy Tạ Kỳ Yến vẫy tay về phía họ.
Hai kẻ lấy làm mừng, cho rằng Thái tử gia có mệnh lệnh gì đó. Nếu có thể làm việc cho Thái tử gia, sau này nói ra cũng có phần ra oai. Tên tóc xanh đứng gần nhất vội vàng áp tai lại gần, ngay lập tức là một tiếng hét thảm thiết. Cả cánh tay hắn mất hết cảm giác, bị Tạ Kỳ Yến ấn mạnh xuống bàn.
“Mày là cái thá gì mà dám nói ra nói vào về cô ấy?”
Tạ Kỳ Yến dùng cả hai tay ghì chặt hắn, lực tay hung ác đến mức gân xanh nổi đầy mu bàn tay, cho thấy sự tức giận tột độ của anh ta.
Đôi mắt sắc bén nhuốm một màu đen đặc quánh, lạnh lẽo đến tận cùng.
“Tổ tông” mà anh ta nâng niu trong lòng, là ai cũng có thể mang ra bàn tán hay sao?
“Thấy chưa, hai đứa mày một đứa tóc xanh, một đứa tóc vàng. Một con rùa một con gà. Đúng là không biết nói tiếng người.”
Tống Thời An suýt chút nữa bật cười phun cả rượu, bàn luận về nghệ thuật ăn nói mà lại lôi Tạ thái tử gia ra làm ví dụ.
Tên tóc xanh bị ấn mặt xuống bàn, cứng họng không nói nên lời. Tạ Kỳ Yến “a” một tiếng, cười lạnh, rồi ngoắc tay với tên tóc vàng đang run rẩy ở đằng xa.
Tên tóc vàng sợ hãi nhưng không dám không tuân theo, run rẩy tiến lại gần. Chưa kịp đứng vững, hắn đã bị Tạ Kỳ Yến ngáng chân ngã vật xuống đất. Cổ chân đau buốt, tiếng xương kêu “rắc rắc” làm hắn la hét thảm thiết.
Tống Thời An cau mày xoa xoa lỗ tai, thật là khó nghe.
“Vừa nãy mày nói ai không biết điều, ai thiếu đòn?”
Chiếc giày đế cứng màu đen nghiền lên tay hắn, cơn đau thấu tim thấu óc. Người đàn ông mặc quần áo đen ngồi xổm xuống, đôi lông mày ngạo nghễ nhướng lên, trên mặt nở nụ cười nhưng lại khiến người ta khiếp sợ.
“Là… là tôi không biết điều, là tôi thiếu đòn. Ôn tiểu thư là tiên nữ trên trời, tôi chỉ là bùn lầy dưới đất, là gà rừng chỉ biết la ó…”
Lần này thì Tống Thời An không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng. Đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tạ Kỳ Yến, anh ta vội ho khan hai tiếng.
Hai tên tóc vàng và tóc xanh bị mấy gã bảo tiêu mặc vest tóm cổ áo lôi ra ngoài.
Bên tai là lời cảnh cáo lạnh lùng của Tạ Kỳ Yến:
“Sau này nhìn thấy cô ấy, liệu hồn mà tránh xa ra. Không có lần thứ hai.”
Hai tên bị tóm cổ áo vội vàng gật đầu lia lịa. Một tên bị gãy tay, một tên què chân, dìu nhau chuồn ra khỏi club dưới ánh mắt đánh giá của mọi người.
Phòng VIP lại trở về vẻ yên tĩnh.
“Này, tôi nói này, chi bằng cậu học theo lão Hàn, cứ cướp thẳng tay là xong, bất kể ngọt hay không thì cứ cắn một miếng đã rồi tính.”
Cũng còn hơn là chỉ biết ghen tị vặn vẹo trong bóng tối, muốn đào góc tường mà lại chẳng dám làm gì.
Tạ Kỳ Yến liếc xéo anh ta, không nói lời nào.
Tạ Kỳ Yến này, có thứ gì mà không lấy được? Anh ta khinh thường cái lối cường đoạt ấy, chỉ có Hàn Hành Chi cái thằng không có tiền đồ đó mới làm ra được chuyện như vậy.