Tạ Kỳ Yến muốn hỏi có phải hiện tại cô sống ở Ôn gia không vui không. Nhưng lại nhớ đến buổi tối hôm đó trong phòng VIP, anh ta đã tự mình đa tình.
Những lời đến miệng lại nuốt xuống.
Người anh ta chủ động lấy lòng, chỉ có duy nhất Ôn Linh, nhưng cô lại chẳng biết trân trọng. Đôi khi Tạ Kỳ Yến cũng không hiểu bản thân mình, người ta đã ghét anh ta đến chết đi được.
Nhưng mà, ngay cả cái vẻ mặt ghét bỏ của cô anh ta cũng thấy đáng yêu đến mức không thể nào cưỡng lại, dù mỗi lần nhìn thấy là anh ta lại tức chết đi được.
Vậy thì biết làm sao bây giờ, chỉ có một cô gái nhỏ không có lương tâm như thế, mà anh ta lại yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Trừ việc cung phụng, và nghĩ cách từng chút từng chút một kéo cô về phía mình, thì còn có thể làm gì nữa đây?
Chẳng lẽ lại giống thằng điên Hàn Hành Chi, nhốt người ta lại. Hai người đóng cửa lại rồi hành hạ lẫn nhau à?
Nếu anh ta muốn nhốt Ôn Linh lại, chắc chắn không ai có thể can thiệp được, nhưng anh ta không nỡ.
Nhìn đôi mắt lấp lánh như có ánh sáng li ti trước mặt, anh ta không nỡ để nó trở nên ảm đạm. Đôi mắt long lanh đầy sức sống của cô gái trước mặt khiến trái tim Tạ Kỳ Yến cũng trở nên mềm nhũn.
Nhưng ngay giây sau đó, anh ta lại tức chết đi được.
“Thái, Thái tử gia. Tôi có thể đi được chưa?”
Ôn Linh thấy vẻ mặt anh ta dần trở nên ôn hòa, thăm dò hỏi.
“Em gọi tôi là gì?”
Nhìn người đàn ông trong phút chốc lại trở nên hung dữ, Ôn Linh mím môi. Anh ta học thuật biến sắc mặt à, thay đổi nhanh như vậy?
“Thái…”
“Em dám gọi thử xem?”
Lại uy hiếp cô, Ôn Linh bĩu môi. Nếu không phải vì thấy anh ta là người tốt, rất quan tâm cô, lại còn, lại còn đẹp trai nữa, cô mới không chịu sự uy hiếp của anh ta.
Tạ Kỳ Yến khẽ “chậc” một tiếng. Anh ta còn chưa giận, cô đã thấy tủi thân rồi.
“Gọi lại.”
Giọng điệu có chút hung hăng, Ôn Linh ngước mắt lên định cãi lại, nhưng nhìn vẻ mặt hung dữ của anh ta, cô lại nhụt chí.
Cái vẻ mặt giận mà không dám nói gì này của cô khiến Tạ Kỳ Yến không thể nào giận nổi, chỉ thấy lòng ngứa ngáy, đưa tay bóp lấy mặt cô.
“Gọi.”
“Tạ Nhị thiếu gia.”
Hừ, thật là không cam tâm.
Bàn tay bóp mặt cô nhéo nhéo một cái, Tạ Kỳ Yến hít một hơi thật sâu, nghiến răng:
“Em cố ý chọc tức tôi à.”
Ôn Linh cũng tức, hất tay anh ta ra. Cái này cũng không được, cái kia cũng không được.
“Vậy anh nói phải gọi là gì?”
Cái vẻ mặt phồng má, sống động đầy sức sống đó khiến chút tức giận vừa dâng lên trong Tạ Kỳ Yến biến mất không còn tăm hơi.
Ngược lại, anh ta còn cảm thấy “đáng yêu chết đi được”, nhìn thế nào cũng yêu.
Má, cô gái này sinh ra là để khắc anh ta.
Tiểu Thất: “Người yêu xuất sắc đều có một kỹ năng đặc biệt là… ừm, đều có thể tự mình dỗ dành bản thân.”
“Tự nghĩ đi.”
“Tôi không nghĩ.”
Giọng cô lớn như vậy, xem ra không sợ anh ta.
Nhìn khuôn mặt phồng lên vì tức giận kia, Tạ Kỳ Yến lại đưa tay lên véo véo.
Ôn Linh hất tay anh ta mãi không ra, càng tức hơn:
“Tạ Kỳ Yến, anh bỏ tay ra.”
“Thấy chưa, biết gọi rồi mà.”
Buông ra khuôn mặt nhỏ bị “tàn phá” thảm thương, nhìn cô gái nhỏ tức đến phồng mang trợn má như cá nóc, Tạ Kỳ Yến cười khẽ, xoa xoa tóc cô:
“Đi thôi, đưa em về.”
“Tôi tự lái xe về được.”
Giọng nói lớn như vậy, xem ra cô cũng có cá tính ghê gớm lắm.
Mắt thấy Ôn Linh ngồi vào xe của mình, cởi áo khoác của anh ta ra, rồi ném trả qua cửa sổ.
Sau đó, cô không hề quay đầu lại, lái xe đi thẳng, để lại cho hai người một vệt khói xe.
Nhìn theo chiếc xe, anh ta có thể tưởng tượng ra khuôn mặt phồng lên vì tức giận của cô gái nhỏ lúc này.
Sao lại đáng yêu đến vậy chứ.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tạ Kỳ Yến, Tống Thời An thật sự không dám nhìn.
Anh ta lườm một cái, cất giọng nói the thé:
“Được rồi, Thái tử gia của tôi, tôi cũng đi đây.”
Tạ Kỳ Yến ôm chiếc áo khoác của mình mà Ôn Linh ném lại, nhấc chân lại đá thêm một cú.
“Mày bớt làm cái giọng đó đi, nghe muốn chết.”