“Ôn Ôn có nhớ tôi đã trói định cô ở đâu không?”
Nghe nhắc đến chuyện này, Ôn Linh che mặt lại, cảm thấy có chút mất mặt.
Cô là một thanh niên ngoan ngoãn, sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, vậy mà đi trên đường bằng phẳng lại vấp ngã mà chết.
Ngày xưa, xem video thấy nói sinh viên “da giòn”, cô không tin, giờ thì tin rồi. Đúng là “giòn” thật, giòn tan luôn.
Sau khi chết, cô mất hết ý thức. Tiểu Thất nói rằng cô đã rơi vào dòng xoáy thời gian của tiểu thế giới và được nó vớt ra, từ đó tiến vào Cục Xuyên Nhanh làm việc.
Công việc của cô là mang đến một kết cục viên mãn cho “đại lão” của mỗi tiểu thế giới.
Nói đến đây, Ôn Linh mới nhận ra Tiểu Thất vẫn chưa nói “đại lão” của thế giới này là ai.
“Vậy đối tượng nhiệm vụ của tôi là ai?”
“Đây chính là điều tôi muốn nói với cô. Lúc tôi tìm thấy cô, cô đang bị kẹt trong tiểu thế giới, bị dung nhập vào thân thể của nữ phụ. Suy nghĩ và ý thức đều bị cốt truyện khống chế, diễn lại cả cuộc đời của nữ phụ. Thế giới hiện tại này chính là thế giới mà cô từng dung nhập vào.”
“Vậy nên, Ôn Linh của thế giới này thực ra chính là cô, nhưng đã từng là một con rối bị thao túng. Bây giờ cô mới có được linh hồn của mình.”
“Vậy thì sao?”
Ôn Linh cúi đầu nhìn xuống vũng nước nhỏ bên chân, hình ảnh phản chiếu của chính mình hiện lên. Đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt hạnh sáng ngời, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, quả thật giống hệt cô.
“Sự dung hợp của cô tưởng chừng không ảnh hưởng đến cốt truyện, nhưng đã ảnh hưởng đến một người, chính là thiếu gia Tạ gia - Tạ Kỳ Yến. Vốn dĩ anh ta chỉ là một nhân vật lướt qua trong sách, nhưng sau khi nhìn thấy cô, anh ta đã thoát khỏi cốt truyện và yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, cô lại bị cốt truyện khống chế, số phận đã định không thể đáp lại anh ta. Cuối cùng, anh ta trở thành một người ôm hận tình sâu.”
Tạ Kỳ Yến?
Ôn Linh lục lọi trong ký ức về cốt truyện, tìm thấy nhân vật này. Anh ta chỉ được nhắc đến sơ qua, rằng việc kinh doanh của nam chính từng có qua lại với Tạ gia, và cốt truyện tiện thể giới thiệu một chút về tình hình của Tạ gia.
Tạ gia là gia đình hào môn bậc nhất trong số bốn gia tộc lớn của Kinh thị. Cố gia của nam chính là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc, nhưng đứng trên đỉnh kim tự tháp chính là Tạ gia, một sự tồn tại không thể nào so sánh được.
Tạ Kỳ Yến, con trai thứ hai của Tạ gia, được tôn xưng là Thái tử gia.
“À, đúng rồi, người đó chính là người đàn ông mặc đồ đen mà cô vừa nhìn thấy.”
Ôn Linh mím môi, hàng mi khẽ run rẩy. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô, trong lòng vẫn còn chút bối rối. Hơn nữa, người đàn ông vừa rồi trông rất hung dữ, cốt truyện cũng nói anh ta rất quyền thế.
Cô có chút không dám tiếp cận anh ta.
“Vậy nhiệm vụ của tôi là gì?”
“Điểm nút thắt trong cốt truyện là sự yêu mà không được của Tạ Kỳ Yến. Cô đoán xem nhiệm vụ là gì?”
Tiểu Thất che miệng lại, những câu chuyện tình yêu ngọt ngào là thứ nó thích nhất.
Ôn Linh cúi đầu, cạy cạy móng tay, không muốn đối diện.
“Cậu không nói thì sao tôi biết nhiệm vụ là gì?”
“Đương nhiên là phải ở bên anh ta, và có một mối tình thật ngọt ngào.”
Ôn Linh dẫm dẫm lên vũng nước dưới chân.
“Có cách nào khác không? Có lựa chọn thứ hai không?”
Người đàn ông kia nhìn thực sự rất hung dữ, hơn nữa Tiểu Thất nói anh ta thích cô, nhưng cô lại không có ý thức tự chủ, đó có tính là tình cảm không?
Cô từ nhỏ đã chưa từng tiếp xúc với con trai, càng đừng nói là một người đàn ông vừa hung dữ lại vừa có tiền có thế như vậy.
Nếu cô làm anh ta không vui, chẳng phải anh ta chỉ cần nhấc chân là có thể giẫm chết cô sao?
Sống tạm bợ là phong cách của Ôn Linh. Cô vốn thích cuộc sống “cá mặn”.
Bây giờ Tiểu Thất bắt cô “cá mặn trở mình”, cô có chút phản kháng.
Thấy Ôn Linh không vui, Tiểu Thất mềm lòng nói:
“Cũng không phải là không có. Nếu cô có thể khiến Tạ Kỳ Yến không thích cô, thì điểm nút thắt kia sẽ không còn tồn tại, và nhiệm vụ của cô cũng coi như thành công.”
Ôn Linh thở phào nhẹ nhõm. Tính cách của cô vốn dĩ chẳng có gì thú vị, độc thân từ trong bụng mẹ hai mươi năm. Dù có gương mặt xinh đẹp, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với con trai. Cô tin rằng sau khi Tạ Kỳ Yến tiếp xúc với cô, anh ta cũng sẽ không thích cô nữa.
Nghĩ đến điều gì đó, Ôn Linh phồng má lên. Muốn cho Tạ Kỳ Yến biết mình nhàm chán đến mức nào thì cô lại phải chủ động tiếp cận anh ta.
Cô chưa bao giờ chủ động tiếp cận bất kỳ người con trai nào.
Thở dài, Ôn Linh quấn chặt áo khoác rồi mở điện thoại gọi xe.
Cốt truyện đã được chỉnh sửa, nên bây giờ thân phận giả mạo của cô đã bị bại lộ. Tối nay, Tạ Kỳ Yến vốn định an ủi cô, muốn nói với cô rằng dù không còn Ôn gia, anh ta sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô.
Không ai dám ức hiếp cô nữa. Nhưng Ôn Linh bị cốt truyện khống chế lại cho rằng Tạ Kỳ Yến đang sỉ nhục mình, và còn nói trong lòng cô chỉ có Cố Nam Việt, bảo anh ta đừng có si tâm vọng tưởng.
Sau đó, cô đã chọc giận Tạ Kỳ Yến, dẫn đến cảnh tượng mà cô vừa trải qua.
Ôn gia dù sao cũng đã nuôi Ôn Linh gần hai mươi năm, vẫn nhận cô là con gái. Hơn nữa, khi vừa đến thế giới này, Ôn Linh cũng không có nơi nào để đi, nên cô đã quay về Ôn gia.
Lúc này, biệt thự Ôn gia đèn đuốc sáng trưng. Ôn Linh bước vào phòng khách thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trên sô pha.
“Ăn bấy nhiêu sao đủ, phải ăn nhiều vào. Ở bên ngoài nhiều năm như vậy chắc hẳn phải chịu nhiều khổ cực lắm.”
Trần Chi Như vuốt ve khuôn mặt của Dư Uyển Uyển. À, từ bây giờ hãy gọi cô ấy là Ôn Uyển Uyển. Trong mắt bà tràn đầy sự xót xa.
“Không khổ đâu mẹ. Hồi nhỏ con thấy những đứa trẻ khác đều có ba mẹ nên con rất buồn, nhưng bây giờ gặp được ba mẹ xinh đẹp và đẹp trai như vậy, con thật sự rất hạnh phúc.”
Ôn Uyển Uyển mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến đôi mắt Trần Chi Như đỏ hoe.
Bên cạnh, Ôn Trà, người vốn ít nói, cũng mang theo vài phần ôn hòa trong mắt.
“Chỉ vậy thôi đã thỏa mãn rồi sao? Sau này ba mẹ sẽ bù đắp cho con thật tốt.”
Trần Chi Như vỗ vỗ tay cô đầy yêu thương.
Ôn Linh, lớn lên trong cô nhi viện, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy thì có chút không quen. Trong giây lát, cô không biết có nên đi vào hay không.
Bên cạnh, người quản gia lại nhìn thấy Ôn Linh đang đứng ở cửa:
“Nhị tiểu thư đã về.”
Ngày sinh trên chứng minh thư của Ôn Uyển Uyển lớn hơn Ôn Linh một tuổi, nên Ôn gia đã để Ôn Uyển Uyển làm chị. Hai chữ “nhị tiểu thư” trong nguyên tác chính là xưng hô mà Ôn Linh ghét nhất.
Ôn Linh gật đầu rồi bước vào.
Cô định lên tiếng chào hỏi thì ông Ôn ngồi trên sô pha đã mở lời trước:
“Về muộn như vậy, ra thể thống gì.”
Nghĩ đến điều gì đó, ông Ôn nói với giọng điệu công việc:
“Ngày mai sẽ tổ chức tiệc công bố thân phận của Uyển Uyển, con nhớ phải có mặt.”
Ôn Linh trong cốt truyện gốc nghe thấy lời này chắc chắn sẽ ấm ức và phẫn nộ, có thể sẽ làm loạn lên. Nhưng bây giờ, Ôn Linh hoàn toàn thờ ơ, chỉ muốn nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Cô khẽ “ừ” một tiếng rồi định lên lầu thì bị Trần Chi Như gọi lại:
“Nghe nói tối nay con bị Tạ Kỳ Yến đưa đi. Cậu ta là tiểu thiếu gia của Tạ gia, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, con phải tránh xa cậu ta ra.”
Người nắm quyền của Tạ gia là đại thiếu gia Tạ Kỳ Xuyên, còn Tạ Kỳ Yến dù thân phận cao quý cũng không có quyền lực gì. Cậu ta chỉ dựa vào thế lực của Tạ gia mà làm càn.
Đối với một kẻ “nhị thế tổ” như vậy, bà từ trước đến nay đều chướng mắt.
Ôn Linh nhíu mày, đáp một tiếng thờ ơ.
Thấy tối nay Ôn Linh dễ nói chuyện như vậy, không còn vẻ cuồng loạn như trước, tâm trạng của Trần Chi Như tốt hơn một chút.
“Nếu Nam Việt và Uyển Uyển đã lưỡng tình tương duyệt, thì hôn ước giữa con và Nam Việt cũng nên hủy bỏ đi.”
Lời này mang ngữ khí thông báo. Ôn Linh không hề bận tâm, bản thân cô cũng không muốn tiếp xúc với nam chính của thế giới này.