“Không thiếu một câu nào.”
Tạ Kỳ Yến nói câu đó nhẹ tênh, khiến Khương Vãn suýt bật cười vì sảng khoái. Tạ Kỳ Yến đúng là biết cách châm chọc.
“Tạ Kỳ Yến, anh đừng có quá đáng!”
Tạ Kỳ Yến còn chẳng buồn nhấc mí mắt, “Quá đáng ư? Lúc cô vừa chửi rủa sao không thấy quá đáng?”
Đổng Thanh Hàm cắn môi.
“Tôi muốn gặp ông nội.”
“Đương nhiên là được, cô chửi xong là có thể đi rồi.”
Thái độ Tạ Kỳ Yến kiên quyết khiến Đổng Thanh Hàm tức đến phát khóc. Nàng đã xin lỗi rồi mà vẫn bị đối xử như vậy, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ôn Linh, hy vọng cô có thể nói gì đó. Thế nhưng, Ôn Linh hoàn toàn như người ngoài cuộc, chỉ ngồi trên sofa ăn uống, chẳng thèm liếc nhìn bên này một cái. Cứ như mọi chuyện xảy ra đều chẳng liên quan gì đến cô.
Đổng Thanh Hàm lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào đầy nức nở.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT