Phó Úc nhìn chằm chằm bàn tay bà đang túm lấy cánh tay mình vài giây, nhếch môi cười, ánh mắt đen thẳm.
“A Úc, phản nghịch cũng phải có chừng mực thôi, huống hồ A Thuật là em trai ruột của con mà.”
Phó Úc cười lạnh, hất tay bà ra. Anh khẽ gật đầu, vẻ mặt dường như thấy chuyện này thật nực cười, nực cười đến mức chẳng còn muốn nói gì nữa. Cuối cùng, anh liếc bà một cái rồi kéo cổ tay Ôn Linh đi thẳng.
“Mẹ, con và cậu ấy trước giờ nước sông không phạm nước giếng, chuyện hôm nay thật sự không liên quan đến cậu ấy, là do con gây ra.” Quý Thuật cau mày, mỗi khi nhắc đến Phó Úc, mẹ anh lại trở nên thiếu khách quan.
Trình Tinh Nhiên cũng lên tiếng giải thích. Nói cho cùng, chuyện này cũng có trách nhiệm của cô. Nếu cô không hành động bốc đồng như vậy, Phó Úc và bạn bè đã không phải đến, và cũng không bị Nhiếp Vi hiểu lầm.
“Bác ạ, chuyện tối nay cháu cũng tham gia, thật sự không liên quan đến Phó Úc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT