“A Linh à, con xem hai nhà chúng ta từ nhỏ đã thân thiết, con và Nam Việt cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Bây giờ Uyển Uyển sắp gả cho Nam Việt, chúng ta chính là người một nhà, giữa hai nhà còn bao nhiêu mối làm ăn chung. Lẽ nào lại vì chút chuyện nhỏ mà tổn hại đến vinh hoa lợi ích đôi bên?”
Tốt lắm, vừa đem thân tình ra áp chế, lại thêm chút uy hiếp ngầm.
Chỉ tiếc, Ôn Linh chẳng mảy may bị lay động.
“Bá mẫu nói đúng.”
Cô mỉm cười lịch sự đáp một câu, rồi im lặng. Không khí lập tức rơi vào yên lặng lạnh lẽo.
Sắc mặt Cố phu nhân lập tức tím tái. Nói đến mức này rồi, mà con bé vẫn còn giả ngây giả ngô với bà? Chẳng lẽ thật sự muốn các trưởng bối như họ phải hạ mình cầu khẩn?
Ôn Uyển Uyển cắn môi, cố lên tiếng:
“Muội muội, dự án hợp tác này Cố bá phụ và Nam Việt đã chuẩn bị rất lâu, đổ không ít tâm huyết vào đó. Nam Việt chẳng qua là lo lắng muội ở bên Tạ Kỳ Yến bị tổn thương, nên mới lỡ lời đôi chút. Nào ngờ muội đang nói chuyện điện thoại với Tạ Kỳ Yến, lại khiến huynh ấy nổi giận…”
Ôn Linh ánh mắt lạnh lẽo.
“Ý chị là… chuyện này là lỗi của tôi?”
Ôn Uyển Uyển như bị ánh mắt cô dọa sợ, mắt đỏ hoe:
“Không phải… muội, chị chỉ muốn muội nói giúp một câu với Tạ Kỳ Yến. Dù sao đây cũng là dự án hai bên cùng có lợi, chẳng nên vì chuyện nhỏ này mà đổ vỡ.”
Hai bên cùng có lợi? Nhưng Tạ gia liệu có để tâm?
Ôn Linh dường như chợt hiểu ra:
“À… thì ra Cố bá phụ đến đây là muốn tôi đi cầu xin Tạ Kỳ Yến, để tiếp tục hợp tác với Tạ gia?”
Không phải sao?
Vừa rồi mấy người thay nhau khuyên bảo, suýt chút nữa thì lăn ra bất tỉnh.
Ôn Linh lướt mắt nhìn Cố Nam Việt đang cúi đầu im lặng, trong lòng càng thêm khinh bỉ.
“Chuyện này đơn giản thôi.”
Một câu khiến sắc mặt Cố phu nhân và Cố gia chủ đều tươi lên. Nhưng chỉ giây sau, niềm vui đó đã bị dập tắt.
“Nếu là Cố Nam Việt lỡ lời chọc giận Tạ Kỳ Yến, vậy thì để anh ta đến Tạ gia xin lỗi đi. Thành ý đầy đủ, tôi tin Tạ gia sẽ không chấp nhặt.”
Tốt lắm, lại khiến người ta nghẹn một bụng tức.
Cố phu nhân là người đầu tiên không nhịn được:
“Chúng ta sắp thành thông gia rồi cơ mà.”
Bất đắc dĩ, trưởng bối bên Ôn gia đành phải ra mặt.
Trần Chi Như vỗ nhẹ tay bà, quay sang nói với Ôn Linh:
“A Linh à, Cố bá phụ bá mẫu con chỉ là nghĩ con quen thuộc với tiểu thiếu gia Tạ gia, con đi nói thì dễ nghe hơn.”
Ôn Linh chớp mắt:
“Vậy là bá phụ bá mẫu nghĩ sai rồi. Quen thì có quen, nhưng chưa đến mức có thể thay đổi quyết định của Thái tử gia Tạ gia.”
Lần này, Cố phu nhân thật sự sốt ruột.
“A Linh à, con thật sự muốn để ta và Cố bá phụ con cúi đầu cầu xin sao? Dù sao chúng ta cũng là người nhìn con lớn lên mà.”
Ôn Linh vẫn thản nhiên. Cầu xin thì cũng phải có thái độ cầu xin. Ai đời vừa đến đã giở giọng đạo đức bắt ép, cứ tưởng cô không nhận ra bọn họ chẳng hề thấy con trai mình sai, chỉ biết đổ lỗi cô không biết điều.
“Nhìn bá mẫu nói kìa, A Linh là tiểu bối, sao dám để các trưởng bối phải hạ mình?”
“Vậy con thật sự không giúp được sao?”
Nghe ra Trần Chi Như đang đỡ lời cho mình, Ôn Linh vội đáp:
“Ai ya, không phải con không muốn giúp, chỉ là ai mà không biết Tạ gia Thái tử gia xưa nay chẳng ai khuyên nổi, con mà đi, chưa biết chừng còn bị cho là không cùng chiến tuyến với anh ấy, càng khiến Cố gia gặp rắc rối. Biết đâu còn liên lụy tới cả nhà chúng ta. Ai chẳng biết Tạ Thái tử gia là người khó hầu hạ nhất.”
Vẻ mặt cô khổ sở, trong lòng lại đang âm thầm xin lỗi Tạ Kỳ Yến – người dễ thương nhất trần đời. Lời nói dối khiến cô thấy chột dạ.
Quả thật là, nói dối mặt không đỏ tim không loạn.
Ôn Trà – xưa nay là người ôn hòa – lúc này mới lên tiếng điều hòa:
“Lão Cố à, chuyện này dễ thôi. Nếu đã đắc tội Tạ gia, thì đưa Nam Việt tới xin lỗi cho đàng hoàng, biết đâu vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”
Cố gia chủ hiện giờ đúng là chẳng nói được lời nào. Lẽ nào ông chỉ vào mặt Ôn Trà mắng, nói nếu không phải vì con gái bà thì ông đâu đánh mất vụ hợp tác này?
Nhưng giờ đã đắc tội Tạ gia, chẳng thể lại khiến Ôn gia phật lòng. Mà Ôn Linh và Tạ Kỳ Yến nếu thật sự có gì, ông còn có thể thừa cơ mà tiến xa hơn nữa.
Cho nên dù tức giận thế nào, ông cũng chỉ có thể nén xuống, mang cả nhà lặng lẽ rút lui.
Chỉ còn lại Ôn Uyển Uyển giận không chịu nổi. Trong mắt cô, rõ ràng nếu Ôn Linh chịu giúp, chuyện này sẽ có lối ra. Nhưng ngay cả ba mẹ cũng không đứng về phía cô.
Cô sắp gả vào Cố gia, nếu Cố gia tốt, chẳng phải cô cũng tốt hơn sao? Tại sao không ai chịu giúp cô? Chẳng lẽ cô không phải con gái ruột của họ?
Trần Chi Như nhìn ra tâm trạng con gái, kéo cô ngồi xuống:
“Uyển Uyển chưa hiểu, chúng ta sắp thành thông gia, tại sao lại không giúp Cố gia?”
Ôn Uyển Uyển bị nhìn thấu suy nghĩ, cúi đầu không đáp.
Trần Chi Như thở dài. Con gái bà ánh mắt vẫn còn quá hạn hẹp. Cũng không trách được, là bà chưa dạy dỗ đủ.
“A Linh, con hãy giải thích cho chị con hiểu vì sao.”
Ôn Linh nhấp một ngụm nước, điềm đạm đáp:
“Mấy năm nay Cố gia phát triển mạnh, hiện giờ đã là một trong Tứ đại gia tộc, vài lần tiếp xúc, không khó nhận ra Cố gia càng ngày càng ngạo mạn.”
Ôn Uyển Uyển sửng sốt. Quả thật vì quan hệ với Cố Nam Việt, cô đã đến Cố gia nhiều lần. Mỗi lần đều cảm thấy ánh mắt của Cố phu nhân đối với cô đầy soi mói, khinh khỉnh. Ngầm hay công khai đều coi thường cô là đứa trẻ lớn lên bên ngoài, không xứng với con trai bà ta.
“Ba mẹ lo con gả vào Cố gia sẽ chịu thiệt.”
Dĩ nhiên, còn có phần vì không muốn vì Cố gia mà đắc tội Tạ gia.
“Giờ Cố gia bị tổn thất vì vụ hợp tác, càng cần Ôn gia để giữ vững địa vị. Từ nay về sau, họ sẽ không còn dám ngạo mạn trước mặt chúng ta.”
Trần Chi Như gật đầu, ánh mắt hài lòng. Ôn Linh nhìn rõ mọi chuyện.
Ôn Uyển Uyển nghe vậy lại chẳng thấy vui, ngược lại càng thêm ghen tỵ. Lần này khiến cô nhận ra rõ ràng thực lực của Tạ gia, cũng khiến lòng ghen không sao kìm nén được. Cô chỉ có thể cúi đầu giấu đi ánh nhìn phức tạp.
Còn Ôn Linh lúc này bị Ôn Trà gọi vào thư phòng.
“Xem cái này đi.”
Ôn Trà ngồi ở ghế chính, đẩy qua một văn kiện.
Ôn Linh tiện tay lật xem. Nội dung chi tiết cô không quá để tâm, điều khiến cô chú ý là đối tác hợp tác là công ty Tạ gia và Ôn gia.
Ôn Linh ngẩng đầu kinh ngạc.
“Dự án này chi nhánh công ty Ôn gia đã chuẩn bị từ lâu. Mẹ cũng rất xem trọng, chỉ là chưa tìm được đối tác phù hợp, vì đây là hạng mục thử nghiệm, quá mới, ai cũng ngại rủi ro. Nhưng hai hôm trước, phía Tạ gia chủ động chìa cành ôliu.”
Một dự án khiến người khác thấy rủi ro, với Tạ gia lại chẳng đáng kể gì.
Ôn Linh cúi mắt, chỉ lặng lẽ lắng nghe.