Diệt trừ Tuyết Nguyệt Cá cũng đã quá nửa đêm. Khi trời tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ, chợ đã bắt đầu náo nhiệt.
Phù Tiêu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, một sáng sớm bình thường với hơi thở pháo hoa (ý chỉ cuộc sống nhộn nhịp, tươi vui), không khỏi cảm thán:
“Bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết đêm qua là lần họ kề cận tử vong nhất.”
Nhìn Vu Hành đang thản nhiên uống trà bên kia, khóe mắt nàng chợt hiện ý cười. Không vì danh, không vì lợi, chỉ có một tấm lòng thiện lương.
Ôn Linh nhàn nhạt liếc Phù Tiêu một cái, thầm nghĩ: Chẳng qua tấm lòng ấy chỉ dành cho nhân tộc mà thôi.
Rời khỏi Nguyên Thành, bốn người lại một lần nữa chia tay.
“Hai hòa thượng kia nói con Tuyết Nguyệt Cá này còn có đồng tộc ở các tiểu trấn phụ cận dựng chùa miếu. Ta định đi tra xét một phen, sư đệ cứ đi trước đến Mộng Lí Thành.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play